Chương trước
Chương sau
Diệp Trạch yên lặng mà nhìn Thẩm Nghiệp.
Dưới ánh trăng tĩnh mịch, hai đại nam nhân ngồi xếp bằng đả tọa……Hình ảnh này quá đẹp. Nếu có người nhìn thấy, nhất định sẽ nghĩ, hai người này phỏng chừng bị bệnh tâm thần.
Vì sợ bị nhận nhầm thành bệnh tâm thần, Diệp Trạch rũ mắt liếc bạn nhỏ bên cạnh một cái, nắm lấy tay cậu, nói: “Tôi cũng có một chủ ý.”
Thẩm Nghiệp chớp chớp mắt.
“Có muốn ngồi thuyền không?” Ánh mắt Diệp Trạch dừng ở sóng nước lóng lánh trên mặt sông.
Thẩm Nghiệp nghĩ đến ảnh chụp bạn học gửi trong nhóm lớp, thuyền di chuyển chậm rì rì, hai bên là tầng tầng lớp lớp kiến trúc cổ xưa, còn có cây liễu rũ ở bên đê, phía trước là ánh nắng chói mắt, thoạt nhìn đặc biệt xinh đẹp.
Hiện tại tuy rằng là ban đêm, không có ánh mặt trời, nhưng ánh đèn mái hiên chiếu xuống mặt sông, cũng có một phen phong vị khác.
“Muốn.” Thẩm Nghiệp thành thật gật đầu.
Diệp Trạch nhẹ nhàng cười một cái, nắm lấy tay cậu: “Chúng ta ngồi thuyền.”
Bọn họ đi đến bến thuyền nhỏ, sớm đã có người chờ ở trên thuyền, thay bọn họ chèo thuyền.
Lúc này bến thuyền đương nhiên đã sớm ngừng hoạt động, nhưng Tông Nhất Minh là trợ lý vạn năng, Diệp Trạch cùng Thẩm Nghiệp có yêu cầu gì, Tông Nhất Minh tự nhiên sẽ an bài hoàn hảo.
Trừ bỏ người chèo thuyền, trên thuyền cũng chỉ có Diệp Trạch cùng Thẩm Nghiệp.
Xung quanh im lặng, thuyền nhỏ lướt trên sông, vang lên tiếng nước thật nhỏ, rất dễ nghe. Hơn nữa mái con thuyền này được dỡ xuống, có thể thấy rõ phong cảnh bốn phía.
Thẩm Nghiệp nhìn một lát, trong lòng vô cùng thích. Duy nhất không đủ chính là, vì cân bằng của thuyền, cậu cùng Diệp Trạch chỉ có thể ngồi một trái một phải.
“Chú ơi, mau nhìn bên đó.” Thẩm Nghiệp chỉ vào phía trước, “Thật xinh đẹp.”
Thuyền nhỏ đang đi qua một cây cầu nhỏ, dưới cầu có một vầng ánh trăng chiếu xuống mặt sông, sáng lấp lánh.
Diệp Trạch nhẹ nhàng nói: “Đích xác rất xinh đẹp.”
Anh cùng Thẩm Nghiệp thưởng thức phong cảnh hai bên.
Khi thuyền đi được một nửa, Diệp Trạch bỗng nhiên thấp giọng mở miệng: “Tôi hình phải còn chưa cầu hôn em?”
Lúc trước anh dọn tới Dung Viên, là bạn nhỏ chủ động hỏi anh có muốn kết hôn không. Anh đã đáp ứng rồi, cũng đã sớm động tâm, chuẩn bị cùng y trải qua một đời. Lại qua một tháng, bọn họ thậm chí sẽ vể Đế Đô kết hôn. Nhưng anh còn chưa cầu hôn bạn nhỏ, hai người ngay cả nhẫn cũng không có.
Thẩm Nghiệp ngẩn người, ngay sau đó trừng lớn đôi mắt.
……Không phải là cậu nghĩ như vậy đi?
Giây tiếp theo, Diệp Trạch thế nhưng thật sự quỳ một gối xuống, không biết từ nơi nào đó lấy ra một hộp nhẫn, ôn nhu mà nhìn Thẩm Nghiệp: “Em có nguyện ý lấy anh không?”
Lần này đến phiên anh cầu hôn.
Dưới ánh đèn mờ ảo cùng ánh trăng sáng tỏ, ánh mắt nam nhân thâm thúy sâu thẳm như hồ nước, phía dưới ẩn chứa tình cảm mãnh liệt.
Trong lòng Thẩm Nghiệp nhảy lên: “Nguyện...đương nhiên nguyện ý!”
Này cũng quá kinh hỉ!
Diệp Trạch cười cười đeo nhẫn lên ngón tay bạn nhỏ, lại đưa một chiếc nhẫn khác cho Thẩm Nghiệp, ý bảo cậu đeo cho anh.
Thẩm Nghiệp nhếch miệng cười ngây ngô, đeo nhẫn lên tay nam nhân, sau đó vươn tay chính mình, đặt song song với tay nam nhân.
Nhẫn trên tay hai người sáng lấp lánh dưới ánh trăng.
“Chú ơi, chú đã chuẩn bị từ lúc nào vậy?” Thẩm Nghiệp vui sướng đồng thời lại có điểm buồn bực nhỏ. Chủ yếu là đến bây giờ cậu vẫn không nhìn quá rõ ràng tướng mạo nam nhân, cũng không biết kế hoạch của nam nhân này.
Bất quá…..Cũng khá tốt.
Nghĩ lại một chút, nếu cậu sớm nhìn thấu kế hoạch nam nhân, ngược lại sẽ mất đi không ít lạc thú.
Diệp Trạch cười bắt lấy cái tay mang nhẫn của cậu: “Thích sao?”
Thẩm Nghiệp gật đầu thật mạnh: “Thích!”
Ý cười ở đáy mắt Diệp Trạch càng sâu.
Nếu không phải sợ lật thuyền, Thẩm Nghiệp thật muốn đè chết nam nhân này.
“Hôm nay là anh cố ý chuẩn bị sao?” Đôi mắt Thẩm Nghiệp sáng lấp lánh, tò mò cực kỳ.
Diệp Trạch sờ sờ mặt cậu: “Không phải.”
Từ ngày chuẩn bị cùng bạn nhỏ Thẩm Nghiệp kết hôn, anh đã kêu người làm nhẫn đính hôn. Đến nỗi kích cỡ ngón tay Thẩm Nghiệp, đương nhiên là nhân lúc cậu ngủ đo lường.
Vừa lúc hôm nay nhẫn gửi tới, anh đang nghĩ tìm một cơ hội cầu hôn Thẩm Nghiệp. Kết quả hai người tới nơi này, cảnh sắc vừa lúc tốt đẹp, bạn nhỏ lại rất thích…...Diệp Trạch liền nghĩ tới cầu hôn.
Nghe vậy, Thẩm Nghiệp cười tủm tỉm nói: “Liền tính là anh lâm thời nghĩ tới, em cũng thích!”
Cậu nhìn nhẫn trên tay, đẹp đến không chịu được.
Diệp Trạch mỉm cười.
Dưới ánh trăng, gương mặt nam nhân kia thật sự quá đẹp!
Thẩm Nghiệp nuốt nuốt nước miếng, không nhịn được mà kêu người chèo thuyền: “Phiền toái dừng trên bờ.”
Cậu đã chờ không kịp!
Đáy mắt Diệp Trạch hiện lên ý cười, cũng không ngăn cản cậu.
Chờ thuyền ngừng ở bờ, Thẩm Nghiệp một khắc không ngừng lôi kéo nam nhân lên bậc thềm, chạy tới ngõ nhỏ không có người, ôm chặt eo nam nhân: “Muốn hôn.”
Diệp Trạch cười nhẹ, thỏa mãn nhu cầu của cậu.
Cảm giác được tay Thẩm Nghiệp hướng vào trong quần áo anh, Diệp Trạch nhẹ nhàng túm chặt tay cậu, sau đó một tay bế ngang người lên.
Thẩm Nghiệp kinh ngạc mà ôm lấy cổ nam nhân: “Không tiếp tục sao?”
“Ừm.” Diệp Trạch ôm cậu trở về, “Về nhà trọ.”
Thẩm Nghiệp có điểm đáng tiếc, ở bên tai nam nhân thở ra một hơi, “Em còn muốn làm việc khác nha.”
Diệp Trạch cúi đầu hôn cậu một ngụm: “Về phòng làm.”
Tròng mắt Thẩm Nghiệp xoay chuyển, cười hì hì nói: “Chú ơi, chú có phải thẹn thùng hay không nha? Kỳ thật cháu có thể dùng thuật pháp ngăn cách ngoại giới, không ai có thể thấy chúng ta đang làm cái gì……”
Lời còn chưa nói xong, Diệp Trạch lại một lần nữa ngăn chặn miệng cậu.
Thẩm Nghiệp: “……”
Tuy rằng cậu rất thích được nam nhân hôn, nhưng lần này nam nhân rõ ràng là vì để cậu câm miệng……
“Chú không yêu cháu.” Thẩm Nghiệp ủy khuất ba ba ba.
Diệp Trạch nhéo lỗ tai cậu: “Ngoan một chút.”
Thẩm Nghiệp hừ hừ hai tiếng nhưng nghĩ đến lát nữa trở về phòng cùng nam nhân làm việc vui vẻ, lại cao hứng lên.
“Vậy chú đi nhanh một chút.” Trong thanh âm Thẩm Nghiệp mang theo nóng lòng muốn thử, một đôi mắt ướt át sáng quắc mà nhìn nam nhân.
Diệp Trạch giật giật yết hầu, bước chân nhanh hơn.
Trong lòng Thẩm Nghiệp cũng có chút kích động, lặng lẽ dùng thuật pháp giảm bớt trọng lượng của mình, để nam nhân đi nhanh hơn.
Trở lại phòng, Thẩm Nghiệp liền dùng thuật pháp ngăn cách hết thảy ngoại giới. Cứ như vậy, liền tính cậu cùng Diệp Trạch ở trong phòng nháo đến tùm lùm, bên ngoài cũng không nghe thấy không nhìn thấy.
Trên đường Thẩm Nghiệp đột phát ý nghĩ, ôm cổ Diệp Trạch, nói: “Chúng ta đi đến bên cửa sổ.”
Diệp Trạch biết cậu đã ngăn cách ngoại giới, cũng không cố kỵ gì, ôm cậu đi đến bên cửa sổ.
Phong cảnh dưới lầu vẫn như vậy, nước sông lẳng lặng mà chảy xuôi, ánh đèn dưới mái hiên cũng lẳng lặng mà chiếu xuống mặt sông, đưa mắt nhìn lại, một ngọn đèn rồng thật dài phảng phất vô biên vô hạn, vẫn luôn lan đến chân trời.
Thẩm Nghiệp thấp giọng tán thưởng: “Thật đẹp.”
Diệp Trạch nhìn gương trắng nõn của cậu, còn có khoé mắt đỏ bừng, nhẹ giọng nói: “Phải, rất đẹp.”
Hai người vui sướng một đêm, ngày hôm sau tới giữa trưa mới rời giường.
Thẩm Nghiệp ở trong lòng ngực Diệp Trạch mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, liền nghe thấy có thanh âm bên ngoài cửa sổ.
Diệp Trạch cúi đầu hôn cậu một ngụm, nói: “Trời mưa.”
Thẩm Nghiệp rất kinh ngạc.
Ngày hôm qua thời tiết còn tốt, hôm nay cư nhiên mưa?
Cậu không biết chính là, hiện tại đúng là mùa mưa, hiếm khi có được ngày nắng đẹp như hôm qua.
Mưa ngoài cửa sổ cũng không phải rất lớn, rơi xuống bệ cửa sổ gỗ mộc, tí tách tí tách, rất êm tai.
Thẩm Nghiệp đặc biệt tò mò, bọc chăn ngồi dậy, liền thấy mặt nước mưa ngoài cửa sổ rơi xuống giống như mành, cảnh sắc nơi xa ở trong một mảnh sương mù mờ mịt không nhìn thấy rõ, lại có một loại cảm giác tranh thuỷ mặc.
Diệp Trạch ôm lấy cậu từ sau lưng, nói: “Bên cạnh còn có một ít nơi khác, muốn đi dạo hay không?”
Thẩm Nghiệp không phải đặc biệt thích ngày mưa, vừa ra khỏi cửa liền sẽ ướt nhẹp giày vớ cùng quần áo, tuy rằng cậu có thể sử dụng thuật pháp ngăn cách nước mưa, nhưng vẫn có điểm biệt nữu.
Cậu ăn vạ trong lòng ngực nam nhân, nhìn chằm chằm nhẫn trên tay thật lâu, mới lười biếng mà nói: “Không muốn động.”
Diệp Trạch thơm trán cậu, gọi Tông Nhất Minh đưa bữa sáng lên.
Thực nhanh Tông Nhất Minh liền tới.
Trên thực tế bọn họ xem như ăn cơm trưa sớm, Thẩm Nghiệp lại gọi Từ Sách lên ăn cùng nhau.
Từ Sách ăn cháo hải sản, nhớ tới cái gì đó mới nói: “Mạc Tử Ca cùng Hàn Phong gửi tin tức cho tôi.”
Thẩm Nghiệp nhìn về phía hắn.
“Mẹ Hàn Phong đồng ý ly hôn.” Từ Sách hồi tưởng lại nội dung nói chuyện với Mạc Tử Ca, “Bà Hàn Phong bên kia sẽ không cáo mẹ Hàn, hôm nay bà Hàn còn đưa ba Hàn vêd nông thôn, để lại biệt thự cho mẹ Hàn.”
Phỏng chừng là bà Hàn cảm thấy thua thiệt cho mẹ Hàn, cho nên không muốn truy cứu trách nhiệm mẹ Hàn, còn đem gia sản cho mẹ Hàn.
Đến nỗi ba Hàn cùng nam nhân kia về sau sẽ như thế nào, Mạc Tử Ca cùng Hàn Phong không nhắc tới, phỏng chừng bà Hàn vô pháp tiếp thu con trai mình cùng nam nhân ở bên nhau.
Chỉ là chuyện này cùng người ngoài không có quan hệ.
Nói thật, mẹ Hàn đương nhiên đáng thương hơn. Nhưng cũng may mắn, nhà mẹ đẻ mẹ Hàn trợ giúp qua ba Hàn, mà bà Hàn bên này cũng không có phát rồ đến nông nỗi ăn xương cốt người.
Nghe nói qua nhiều nữ nhân bị lừa, muốn ly hôn, cuối cùng bị đuổi ra khỏi nhà, thậm chí danh dự bị hủy hoại, hoặc là nhiễm bệnh…..Càng thê thảm hơn so với mẹ Hàn.
Bất quá mẹ Hàn vài năm này chịu khổ, cũng không phải có thể đong đếm bằng tiền.
Chỉ hy vọng bà có thể sớm ngày thoát khỏi bóng ma.
“Đoàn phim bên kia thúc giục Hàn Phong trở về, hôm nay hắn đã cùng Mạc Tử Ca về Hải Thành. Bọn họ nói chờ sư phụ ngài trở về, lại tự mình tới cửa nói lời cảm tạ.” Từ Sách nói.
Thẩm Nghiệp gật gật đầu, không có ý kiến gì.
Kỳ thật Mạc Tử Ca đã chuyển thù lao tới WeChat cậu, bút sinh ý này liền tính là kết thúc viên mãn, cậu cũng không cần hai người cảm ơn.
Nhưng hai người biết cảm ơn, cậu đương nhiên cũng không lý do cự tuyệt.
Ăn xong, đoàn người tiếp tục hành trình. Bởi vì khó có được cơ hội qua bên này chơi, cuối cùng Thẩm Nghiệp chuẩn bị tiếp tục ở quanh đây đi dạo.
Thẩm Nghiệp ngay từ đầu còn sợ trì hoãn công việc Diệp Trạch, Diệp Trạch lại nói anh đã cùng Thẩm Thời Mộ bàn thảo, có vấn đề gì Thẩm Thời Mộ sẽ liên hệ với anh. Thẩm Nghiệp bên này càng đơn giản hơn, xin nghỉ ở trường học là được. Trường học bọn họ có tính đặc thù, rất nhiều học sinh hàng năm ở bên ngoài đóng phim, trường học cũng đang trong thời gian nghỉ.
Chỉ là khi bọn họ mới vừa quyết định xong, Thẩm Nghiệp liền nhận được tin nhắn Từ Tư Tư.
【 Hoặc là cậu bảo Từ Sách trở về, hoặc là bà đây đi tìm các ngươi, cậu chi trả cho tỷ! 】Chị Tư phi thường tức giận, cô đang cùng Từ Sách bồi dưỡng cảm tình a, kết quả Thẩm Nghiệp liền kéo Từ Sách chạy không nói, còn tính toán ở khu thắng cảnh lưu lại mấy ngày, cô sao có thể nhẫn a!
Thẩm Nghiệp có chút chột dạ, lập tức đáp lại: 【 Chị qua bên này đi, không mất một đồng! 】
Mặt Từ Tư Tư lúc này mới giãn ra, gửi về cho cậu một icon mặt cười vỗ đầu chó.
Lúc sau Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch ngủ nướng, buổi chiều chuẩn bị đi ra cửa đi dạo.
Tuy rằng mưa nhưng du khách tới đây lại rất nhiều, mọi người cầm ô, hoặc là mặc áo mưa, xuyên qua hẻm nhỏ.
Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch bung căng dù một phen, cũng chậm rì rì mà đi vào con hẻm, nghe thanh âm mưa đập vào phiến đá, phảng phất thời gian đều biến chậm.
Bởi vì Thẩm Nghiệp muốn ăn lẩu, hai người liền một đường đi ra bên ngoài cảnh khu. Nghe nói bên ngoài cảnh khu có gia tiệm lẩu chính tông, đánh giá trên mạng cũng rất cao, hai người chuẩn bị tới nếm thử.
Mới vừa đi đến lối xa cảnh khu, Thẩm Nghiệp tùy ý đảo qua quảng trường, liền thấy mấy người lớn ở trong mưa chạy vội, trong miệng lớn tiếng kêu, chỉ tiếc tiếng mưa rơi quá lớn, không nghe thấy bọn họ đang gọi cái gì.
Lúc này du khách cơ hồ đều ở cảnh khu, trên quảng trường có rất ít khu mấy người lớn chạy tới chạy lui, phi thường thấy rõ được.
Thị lực Thẩm Nghiệp rất tốt, có thể thấy trên mặt mấy người này đều mang theo nôn nóng cùng tuyệt vọng.
“Chú ơi, chờ một chút.” Thẩm Nghiệp lôi kéo ống tay áo Diệp Trạch.
Diệp Trạch rũ mắt nhìn cậu: “Hử?”
“Mấy người kia giống như gặp phiền toái.” Thẩm Nghiệp chỉ vào quảng trường.
Nghe cậu nói như vậy, Diệp Trạch lập tức liền đoán được cậu đây là muốn trợ giúp những người đó.
Bạn nhỏ nhà anh thiện lương như vậy, anh đương nhiên ủng hộ, lập tức gọi bảo tiêu mời mấy người kia đi theo.
Mấy người kia là một gia đình, đứa trẻ bọn họ đi lạc mất ở cửa cảnh khu, đang điên cuồng mà tìm kiếm.
Người ba vốn mang theo dây kéo chống lạc, nhưng đứa trẻ muốn đi toilet, người ba liền mang theo con đi, thời điểm con ra rửa tay, người ba bị người lạ chụp bả vai, còn có người cố ý ngăn cản tầm mắt y. Chờ y phản ứng lại đây, đứa trẻ đã không thấy tăm hơi! Trước sau không đến nửa phút!
Bọn họ đã báo cảnh sát, lại cùng cảnh sát xem camere cảnh khu, biểu hiện đứa trẻ bị bọn buôn người ôm đi. Trong cảnh khu nhiều người, lại vừa lúc gặp trời mưa, xác thật là thời cơ tốt để gây án. Bọn buôn người cầm ô đen, ở trung gian lại có vài tên lái buôn, cuối cùng đứa trẻ hiện lên bên quảng trường.
Quảng trường là địa phương xe du lịch xe ra vào, có lẽ bọn buôn người đã ngồi xe rời đi.
Cả gia đình này đều điên rồi, ôm hy vọng xa vời ở trong mưa tìm kiếm. Cảnh sát bên kia cũng có người kiểm tra xe du lịch đi ra ngoài, đáng tiếc không thu hoạch được gì.
Thẩm Nghiệp nhìn chằm chằm tướng mạo ba của đứa trẻ, nói: “Con ngài tạm thời không có việc gì.”
Nhưng này cũng không thể an ủi người nhà đứa trẻ, rốt cuộc tạm thời không có việc gì, không đại biểu có thể tìm được, cũng không đại biểu về sau không có việc gì.
“Camera có quay được mặt bọn buôn người không?” Thẩm Nghiệp hỏi.
Người mẹ khóc lóc gật đầu: “Có.”
Camera không cho phép mang ra ngoài, chỉ có thể đi tìm người phụ trách cảnh khu.
Thẩm Nghiệp nhìn về phía Diệp Trạch, nói: “Xem ra chúng ta phải đi một chuyến.”
Diệp Trạch gật đầu: “Được.”
Thẩm Nghiệp không khỏi cười rộ lên.
Cậu sợ nam nhân không còn hứng thứ tản bộ, nhưng cậu cũng biết, nam nhân sẽ ủng hộ tất cả quyết định của cậu.
Nhưng người nhà đứa trẻ tò mò hỏi: “Ngài là cảnh sát sao?”
Thẩm Nghiệp: “Tôi không phải cảnh sát, tôi là đạo sĩ. Nếu nhìn được mặt bọn buôn người, tôi có thể biết cụ thể hành tung của bọn họ. Vừa rồi cũng là nhìn tướng mạo mọi người, tính ra được mọi người lạc mất đứa trẻ.”
Kỳ thật cậu nhìn tướng mạo người nhà đứa trẻ, cơ bản có thể đoán được đứa trẻ hiện tại đang ở nơi nào. Nhưng vấn đề là, bọn buôn người giảo hoạt xảo quyệt, lại trong quá trình tẩu thoát, có lẽ trên đường sẽ thay đổi lộ tuyến, hoặc là thay đổi người tiếp nhận……
Tình huống rất có thể sẽ thay đổi, không giống tình huống con trai Phú Quang Lâm lúc trước, vẫn luôn bị bọn buôn người bắt lấy tránh ở khách sạn không có động thái.
Cho nên cậu vẫn quyết định xem tướng mạo bọn buôn người lại nói.
Mấy người lớn hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy đạo sĩ trẻ tuổi như vậy, nói thật, nếu không phải Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch lớn lên rất tuấn tú, lại rất có khí chất, bọn họ khả năng sẽ cho rằng hai người này là đang tìm thú vui.
Thẩm Nghiệp biết bọn họ không tin, lại không muốn trì hoãn thời gian, cậu trực tiếp đối với bồn hoa cách đó không xa làm một thuật pháp.
Liền thấy mưa xung quanh bồn hoa nháy mắt ngừng lại, tựa như có một chiếc ô vô hình đang che mưa cho bồn hoa.
“Hiện tại đã tin chưa?” Thẩm Nghiệp nói.
Người nhà đứa trẻ không khỏi cả kinh, đồng thời lại dâng lên vui sướng điên cuồng.
Nếu vị soái ca trẻ tuổi trước mắt thật sự là đạo sĩ, vậy đứa trẻ nhà bọn họ nói không chừng thật sự có thể tìm về!
“Đại sư, cầu xin ngài cứu con trai tôi.” Mẹ đứa trẻ rơi nước mắt khom lưng với Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp nói: “Mau mang tôi tới xem camera theo dõi.”
Vì thế cha mẹ đứa trẻ mang theo Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch tới phòng giám sát.
Theo dõi bên kia cũng có cảnh sát ở đây, nghe nói Thẩm Nghiệp là đại sư, bọn họ nửa tin nửa ngờ. Chỉ là cha mẹ đứa trẻ kiên quyết tin tưởng Thẩm Nghiệp, khóc lóc thỉnh cầu cảnh sát xem lại theo dõi một lần, cảnh sát cũng liền không ngăn cản.
Đám người lái buôn kia gây án thành thạo, từ việc ôm đứa trẻ lại qua tay vài kẻ khác, bọn họ đều không bại lộ bộ dạng của mình.
Vẫn là cảnh sát điều đi theo dõi ngày hôm qua mới biết được bọn buôn người đã sớm mai phục ở bên này chờ động thủ, cũng bởi vậy trong đó có toàn cảnh hai người lái buôn.
Thẩm Nghiệp nhìn chằm chằm tướng mạo hai người lái buôn, nói: “Bọn họ đang ngồi một chiếc xe màu đen đi Giang Thị, mọi người có thể kiểm tra ở đường cao tốc, nhất định có thể tìm được.”
Cậu cũng báo lại bảng số xe một lần.
“Có lẽ bọn buôn người sẽ ở trên đường thay đổi hành trình, tôi liền ở chỗ này nhìn tướng mạo bọn họ, thẳng đến khi mọi người bắt được chúng. Nếu hành trình bọn họ có thay đổi, tôi sẽ sớm cho mọi người biết.”
Cảnh sát có chút không tin.
Thẩm Nghiệp đành phải triển lãm lại thuật pháp, trực tiếp làm mấy cảnh sát thể nhiệm một chút uy lực lá bùa.
Lúc này tất cả mọi người đều tin, cảnh sát lập tức liên lạc tới cục cảnh sát bên Giang cùng phối hợp điều tra.
Cha mẹ đứa trẻ kích động không thôi, sau khi kiến thức qua bản lĩnh Thẩm Nghiệp, bọn họ tin tưởng con của chính mình nhất định có thể cứu!
Bọn họ đặc biệt cảm kích Thẩm Nghiệp, cuối cùng chuẩn bị quỳ xuống hành lễ cảm tạ Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp ngăn bọn họ lại: “Không cần khách khí, trước tìm được đứa trẻ lại nói.”
Kế tiếp tất cả mọi người đều chờ đợi tin tức, mà Thẩm Nghiệp ngẫu nhiên liếc mắt nhìn tướng mạo bọn buôn người trong theo dõi, càng nhiều hơn là ngồi trong lòng ngực Diệp Trạch.
Cậu nắm lấy tay Diệp Trạch, thấp giọng thở dài: “Xin lỗi chú, lại để chú ở chỗ này nhàm chán mà bồi cháu rồi.”
Diệp Trạch buồn cười mà nhéo chóp mũi cậu: “Ngu ngốc, anh không bồi em, còn có thể bồi ai?”
Nghe vậy, Thẩm Nghiệp cười cong mắt, nâng mặt hôn anh một cái: “Đúng vậy, ai kêu em là vị hôn phu của anh nha.”
Diệp Trạch nhéo mặt cậu, cũng cười rộ theo.
Qua ước chừng nửa giờ, bên kia cảnh sát truyền đến tin tức, nói là tìm được đứa trẻ rồi! Bọn buôn người đang ở màu đen xe hơi, ngay cả bảng số xe cũng giống như đúc lời Thẩm Nghiệp nói.
Cảnh sát nói, bọn buôn người đã sớm mua vé rồi, vừa đến Giang thị liền sẽ ngồi xe lửa tới Tây Bắc bán đứa trẻ. Nếu không phải Thẩm Nghiệp kịp thời tính ra hành tung bọn buôn người, kia đứa trẻ này khả năng vĩnh viễn không thể tìm thấy!
Người nhà đứa trẻ không biết cảm tạ Thẩm Nghiệp bao nhiêu lần, cuối cùng nếu không phải cảnh sát khuyên lại, bọn họ thật sự sẽ quỳ xuống dập đầu với Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp tâm tâm niệm niệm vẫn là ăn lẩu, thấy đứa trẻ đã tìm được, cậu liền lôi kéo Diệp Trạch đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Cảnh sát muốn hỏi Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch một chút tình huống, chủ yếu là Thẩm Nghiệp rất lợi hại, cảnh sát cũng muốn kết thiện duyên. Bọn họ thậm chí còn muốn tìm phóng viên đưa tin, rốt cuộc chuyện này phi thường khả quan. Bất quá ngẫm lại Thẩm Nghiệp là đại sư, cho ra trước mặt đại chúng cũng không tốt lắm, cảnh sát lúc này mới ngừng tâm tư.
Thẩm Nghiệp cùng bọn họ hàn huyên vài câu, liền lôi kéo Diệp Trạch rời đi.
Thẳng đến khi hai người đi ra cửa, trong đó có một nữ cảnh sát trẻ tuổi bỗng nhiên vỗ đầu: “Ai nha, này không phải Thẩm Nghiệp đại sư sao?”
Nàng là dân mạng lâu năm, sau khi tan tầm thường xuyên trà trộn vào các APP cùng trang web lớn, khống chế tin tức bát quái mới nhất. Thẩm Nghiệp trước đó là minh tinh, vốn dĩ đã có chút danh khí, sau lại càng ở giới giải trí nhấc lên tinh phong huyết vũ, nàng đương nhiên nhận thức!
Vừa rồi nàng không nhận ra là bởi vì nàng không nghĩ tới Thẩm đại sư sẽ qua bên này du lịch.
Đúng rồi, nam nhân bên cạnh Thẩm Nghiệp đại sư, còn không phải là vị soái ca đại nhân kinh vi thiên nhân trong video lần trước sao?
*Làm người ta kinh ngạc
Nàng chính là fan CP Thẩm đại sư cùng soái ca nha!
Mắt thấy hai người sắp đi ra cửa, nàng vội vàng lấy ra điện thoại.
Đương nhiên nàng cũng không giống những fan cuồng nhiệt mà chạy tới chụp ảnh, chỉ đứng tại chỗ chụp bóng dáng hai người.
Soái ca bung dù ra, cầm lấy tay Thẩm đại sư, hai người mười ngón tay đan vào nhau, đi vào màn mưa.
Chỉ nhìn bóng dáng thôi cũng đặc biệt xinh đẹp.
Nữ cảnh sát ở trong lòng ngao ngao kêu, liên tiếp chụp thật nhiều tấm.
Chờ hai người rời đi, nàng xem lại ảnh chụp, bỗng nhiên phát hiện, Thẩm đại sư cùng soái ca mười ngón giao nhau, trên tay giống như đeo nhẫn!
Nàng phóng to tấm ảnh, quả nhiên chính là nhẫn!
Hơn nữa nhẫn đeo ở ngón áp út…..Đây là kết hôn sao?
Wow!
OTP của nàng là real!
Tin tức này quá làm người ta chấn động, nếu không phải còn đang làm việc, nàng khẳng định trước tiên sẽ chia sẻ cùng đám tỷ muội!
Rốt cuộc cũng chờ đến tan tầm, chị gái nhỏ rốt cuộc cũng không khắc chế được tâm hồn bát quái, lập tức đăng ảnh chụp vào trong nhóm CP.
Nhóm CP này đương nhiên đều là Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch, ảnh chụp vừa mới phát ra, tất cả mọi người đều dùng biểu tình thét chói tai!
Mạnh Như Yên vừa lúc cũng ở trong nhóm, cô nhìn thấy Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch đeo nhẫn kết hôn, lập tức lên tiếng: 【 Ma ma rốt cuộc cũng viên mãn! 】
……Nếu Thẩm Nghiệp biết cô tự xưng mama, Thẩm Nghiệp nhất định sẽ đánh cô một trận!
Trong nhón khả năng ẩn núp account marketing, vừa lúc Thẩm Nghiệp có nhiệt độ, vì thế thực nhanh, ảnh chụp Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch cầm ô mười ngón tay đan vào nhau liền truyền khắp trên mạng.
Lúc này các dân mạng đều biết Thẩm Nghiệp kết hôn, hơn nữa còn cùng một nam nhân.
Lúc trước Thẩm Nghiệp ở cửa ngân hàng giúp bà lão lấy lại tiền bị trộm, vừa lúc có người chụp tới Diệp Trạch. Vì thế cái video lại nhảy ra lần nữa, các dân mạng nhìn gương mặt tuấn mỹ xuất trần của Diệp Trạch, sôi nổi tỏ vẻ: Hai người là tuyệt phối!
Bất quá, trên mạng cũng có một ít thanh âm không hài hòa.
Tuy rằng hiện tại hôn nhân đồng tính đã hợp pháp, nhưng vẫn có một bộ phận người không thể tiếp thu nam nhân cùng nam nhân ở bên nhau. Trên mạng các loại bình xịt cũng nhiều, vì thế một ít dân mạng ở account marketing mắng Thẩm Nghiệp, còn mắng đặc biệt khó nghe ——
【 Hay cho một đại nam nhân, bị một nam nhân khác đè, có thấy ghê tởm hay không a! 】
【 Thật sự là nhìn lầm Thẩm Nghiệp rồi, vốn đang cho rằng y là thẳng nam sắt thép thẳng, mới vừa cao ngạo cứng rắn như vậy, kết quả lại là cong! 】
【 Tuy rằng tôi không phản đối nam nhân cùng nam nhân ở bên nhau, nhưng cũng không cần phải cao điệu như vậy chứ? 】
【 Cùng nam nhân kết hôn còn cao điệu như vậy, đây là thiếu niên lầm đường đi? 】
Cũng may fans Thẩm Nghiệp rất nhiều, còn có một ít dân mạng chính nghĩa, trực tiếp mắng anh hùng bàn phím câm nín.
【 Thiếu niên lầm đường? Cái nồi này quá lớn, chúng ta không nhận! Không nhận! 】
【 Hiện tại hôn nhân đồng tính đã hợp pháp, anh hùng bàn phím còn sống ở thời nhà Thanh sao? 】
【 Người ta muốn cùng ai kết hôn thì kết hôn, có liên quan đến nhà ngươi sao? 】
【 Một số vị thẳng nam nhìn Thẩm đại sư cùng lão công nhà y lớn lên quá soái, fans quá nhiều, tâm sinh ghen ghét đi? 】
Mà Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch, hai con người tâm điểm của sóng gió đang ở tiệm lẩu xoát no bụng, cũng không biết việc xảy ra trên mạng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.