Thẩm Nghiệp muốn nói cho Lý Hân, phí thủ tục chỉ nhiều một tệ. Bất quá cậu cảm thấy đây là tính cách Lý Hân đi, rất có nguyên tắc, hơn nữa trong tình huống bình thường thì không muốn gây phiền toái cho người khác, rất nhiều việc đều tự mình khiêng. Nếu gây phiền toái cho người khác, cũng thêm nhiều một chút mới có thể an tâm.
Loại tính tình này với chính cô mà nói, có tốt cũng có hư, nhưng đối người ngoài mà nói, tóm lại cô là người tốt.
Thẩm Nghiệp rất nguyện ý giúp người tốt.
Cậu cất điện thoại vào trong túi: "Như vậy đi, ngày mai gặp."
Nói xong hướng Lý Hân vẫy vẫy tay, rời đi.
Lý Hân nhìn bóng dáng tiêu sái của cậu, hốc mắt đỏ, lại nhịn không được cười rộ lên. Đi đến đường cùng, rồi lại quanh co. Đời này cô sẽ nhớ rõ Thẩm Nghiệp, nhớ rõ cậu ở trong đường cùng giúp chính mình.
Thẩm Nghiệp chạy nhanh ra cổng trường.
Thấy được xe Diệp Trạch, rốt cuộc thì giá trị một chiếc xe có thể so với một công ty giải trí. Cậu chạy tới, cửa xe đã bị mở ra, cậu lập tức chui vào bên trong xe.
Nam nhân mỉm cười nhìn cậu.
Thẩm Nghiệp leo vào trong lòng ngực nam nhân, ôm lấy eo nam nhân: "Vừa rồi có chút việc trì hoãn."
Diệp Trạch vuốt ve tóc của cậu, ôn nhu nói: "Không quan trọng, tôi luôn ở chỗ này."
Thẩm Nghiệp cười rộ lên, nói: "Mau về nhà, cháu muốn ăn đầu cá ớt băm chú làm."
Gần đây Diệp Trạch luyện tay vài lần, hương vị đầu cá ớt băm ớt càng ngày càng tốt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-huyen-hoc-ga-vao-hao-mon/858946/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.