Sau khi bị Thẩm Nghiệp khống chế, Gia Bạo Nam hoàn toàn mất đi nhận thức, thậm chí gã ta còn chưa nhìn thấy rõ dáng vẻ của Thẩm Nghiệp và Diệp Trạch liền lăn đùng ra ngất, cho nên khi tỉnh lại, gã cũng không để ý đến việc trong hành lang nhiều thêm hai người.
Mãi đến khi Thẩm Nghiệp cười ra tiếng: “Ái chà chà, mạnh miệng thật đấy. Mắt là để nhìn, ông tưởng ông là dị vật mà mọi người phải cụp cái pha xuống à?!”
Gia Bạo Nam nghẹn họng.
Mọi ngày gã tác oai tác quái, đám thuê trọ tầng này bị gã doạ sợ co rúm như chim cút, không một ai dám hó hé với gã.
Thế mà hôm nay lại có kẻ mở miệng chỉ trích gã, Gia Bạo Nam nở nụ cười châm chọc. Là kẻ nào không sợ chết như vậy, dám cả gan chọc tức gã.
Gã nhìn về hướng Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch, mới phát hiện đây là hai gương mặt lạ hoắc.
“Mày là ai?” Gia Bạo Nam hư trương thanh thế, “Tao nói cho chúng mày biết, tốt nhất đừng làm mấy chuyện dư thừa, bằng không chết như thế nào cũng không biết!”
Gia Bạo Nam cũng chỉ như một món ăn kém sang nằm trên đĩa, có khi đếch ma nào thèm đụng, còn Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch khí độ bất phàm, vừa nhìn liền biết không phải người bình thường. Bên Đế Đô có rất nhiều nhân vật lớn lợi hại, Gia Bạo Nam cũng không dám kiêu ngạo. Nhưng bản thân gã ta cũng coi như có gia thế, kiêu ngạo tự tin cho rằng mình có thể đe dọa Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-huyen-hoc-ga-vao-hao-mon/3514940/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.