Âm thanh quen thuộc truyền đến từ phía sau, mí mắt Yến Thời Miên giật giật, không nghĩ Thịnh Tùy sẽ thật sự chạy đến chỗ này.
Dù sao nơi này cách thành phố C rất xa, lại còn trong sơn thôn xa xôi, qua lại tốn rất nhiều thời gian.
Thịnh Tùy bộn bề công việc, theo lý không nên xuất hiện ở đây mới đúng.
“Sao anh lại tới đây?” Tay cậu bị Thịnh Tùy cầm trong lòng bàn tay, trên người lại ngứa vô cùng, lại không có cách nào để gãi, tính tình thoáng cái trở nên xấu đi.
“Đừng có kéo em!” Hơn nữa tối qua cậu đã nói mấy lời kia với hắn, cậu cảm thấy Thịnh Tùy cố ý đến đây để khởi binh vấn tội cậu.
Thịnh Tùy nghiến răng, lạnh lùng nhìn cậu một lúc lâu rồi mới buông tay cậu ra.
Yến Thời Miên nhẹ nhàng thở ra, cảm giác lạnh lẽo quấn lấy cuối cùng cũng biến mất.
Không đợi cậu vươn tay lên gãi, một cánh tay bỗng ôm lấy eo cậu nhấc lên, đặt cậu ngồi lên đùi, một tay khác nắm hai tay cậu trong lòng bàn tay, không cho cậu được gãi.
“Đừng gãi nữa!” Giọng nói của hắn mang theo chút tức giận, “Anh đưa em đi bệnh viện.”
Yến Thời Miên bị hắn dọa tới mức run lên, nhấc chân đá một cái lên cẳng chân của hắn.
Hắn cau mày nhưng không ừ hử tiếng nào.
Chương trình quay ở một sơn thôn hẻo lánh, đường đi ra khá xa, xe chạy gần ba tiếng mới tới.
Thịnh Tùy sợ Yến Thời Miên lại gãi nên cứ luôn ôm cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-co-chap-cu-ep-hon/3444632/chuong-7.html