Mạnh Ngữ Hâm ngây người, cô biết Sở Từ đã phát hiện cô lấy bộ huy chương của cô ta (ST) tặng cho Sở Hàm.
“Đúng vậy.” vẻ mặt Mạnh Ngữ Hâm rất tự nhiên, không hề chột dạ chút nào.
Sở Từ nói."Tôi không thích người khác đụng vào đồ của tôi, trừ phi là tôi tự nguyện đưa ra".
Sở Hàm nghe không hiểu ý của Sở Từ nói gì, cứ như 'ông nói gà bà nói vịt ấy'.
Chỉ có Mạnh Ngữ Hâm biết rõ hàm ý của Sở Từ, nhưng thì sao chứ, cô ta không có chứng cứ, sẽ không ai tin tưởng lời cô ta nói cả.
" Chị nói gì vậy?" Mạnh Ngữ Hâm giả vờ như nghe không hiểu Sở Từ đang nói cái gì.
"Trước đêm nay cô nên đem bộ huy chương của Dịch Tuyết Thành kia trả lại cho tôi, nếu không cô tự gánh lấy hậu quả"
Nói xong, Sở Từ trực tiếp bỏ đi, dáng vẻ như một lạnh đạo tối cao, đang ra lệnh cho cấp dưới, không cho đối phương có ý kiến, chỉ biết mệnh lệnh đưa ra thì nên hoàn thành.
Thái độ và lời nói của Sở Từ làm hai người còn lại đứng tại chỗ như kẻ ngốc.
Ý Cô là muốn có bộ huy chương Ngữ Hâm tặng Sở Hàm sao?
Còn có cái thái độ ra lệnh ấy nữa?
Sở Từ cũng không thèm giải thích, bộ dạng này của cô rất dể bị người khác hiểu lầm.
Nhưng từ trước tới nay Sở Từ vẫn luôn như vậy, cùng người khác lằng nhằng, lải nhải đó không phải phong cách của cô.
Ngoại trừ......Lúc kiếm điểm công đức.
Vì mạng sống, Sở Từ có thể vứt bỏ toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-co-ay-muon-lam-ca-man/953278/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.