Giờ cơm trưa, Lâm Nặc cùng một chỗ với giáo thảo Lục Tỉnh dùng cơm trưa. Nhan sắc Lục Tỉnh thì khỏi bàn, học giỏi lại còn chơi bóng rổ rất lợi hại, đa tài đa nghệ, tính cách ôn nhu như ánh mặt trời, khiêm tốn nho nhã, khi cậu giao tiếp với ai đó đều cười rất lễ phép. Hoàn mỹ tới không tìm khuyết điểm nào từ cậu. Được học sinh chọn làm nam thần số một trường Hoa Việt. Kỳ thật so về nhan sắc Lâm Nặc đẹp hơn Lục Tỉnh nhiều. Tiếc là không dể chọc, thành tích lại đứng nhất từ dưới đếm lên, lịch sử đen tối của cậu bị nhà trường chép lại lấy ra hù chết người vẫn còn được. Nói đến cũng lạ, một giáo thảo như Lục Tỉnh tại làm bạn thân với, thầy cô trong trường chẳng thể hiểu nổi. Có lần giáo viên đi tìm khuyên ngăn, hi vọng cậu đừng có chơi thân với quá, sợ cậu về sau sẽ bị Lâm Nặc ảnh hưởng học tập, nhưng có khuyên thế nào cũng vô dụng. May mắn thay, 3 năm qua đi thành tích của Lục tỉnh luôn cầm cờ đi trước, không hề bị Lâm Nặc lung lay sụp đỗ. " nghe nói cậu có thêm cái mê muội" vẻ mặt Lục tỉnh cười xán lạn, có chút hả hê ghẹo cậu. Lâm Nặc không để ý cái tính bà tám ấy của Lục tỉnh " Cậu nói tớ nghe coi, là nữ sinh nào lại không sợ ác ma như cậu đây" Lục tỉnh hỏi. "Không nhìn rõ" phản ứng Lâm Nặc lạnh lẽo, đối với người mới ngồi chung bàn, cậu không có ý tứ gì, mặc kệ cô có mục đích gì cậu chắc chắc không để cô được toại nguyện. " ây da, khó lắm mới thấy có nữ sinh không bị danh tiếng thúi quắc của cậu dọa chạy mất dép, nói không chừng thật lòng thật dạ với cậu thì sao, cậu có nên suy xét lại không? Tình yêu đơn thuần đó" "Cậu suy nghĩ nhiều quá đó". Không có chuyện tám tiếp, Lục Tỉnh có chút thất vọng: " Đúng rồi, nhà họ Sở ở Thông Hải, Sở lão gia đang tìm cậu khắp nơi đó, hy vọng cậu có thể cứu ông ta một mạng, phí trị bệnh là toàn bộ bất động sản nhà họ Sở, cậu chắc là không cứu thiệt hả?" "Không có hứng thú, không cứu."Lâm Nặc từ chối một cách quyết đoán. "Được rồi, tới đi nói lại với ông ta" biết tính tình này của cậu, không muốn cứu, có trả hết tài sản cũng vô dụng. Mối quan hệ của bọ họ không giống quan hệ bạn bè mà mọi người hay nghĩ tới, Lục Tỉnh thật ra là trợ lý của Lâm Nặc, ngoài ra cũng là người đại diện cho cậu. Sở Hàm lo lắng cho Sở Từ hết suốt buổi sáng. Rốt cuộc cũng tới giờ cơm trưa,cậu lập tức chạy tới lớp 5 tìm Sở Từ, sẵn tiện hỏi thăm luôn tình huống học tập của cô. " Sở Từ á hả? Bạn ấy ngủ hết một buổi sáng, chỉ có tỉnh dậy 1 lần là giúp Lâm Nặc đi rót nước, rồi xuống căn tin mua đồ ăn cho cậu ấy" một bạn học trong lớp 5 kể lại cho Sở Hàm nghe. Nghe thế, cậu vội hỏi" trong lớp toàn ngủ hả? Còn có tên Lâm Nặc kia, chị ấy quen cậu ta khi nào? Sao lại đi mua đồ ăn vặt cho Lâm Nặc, là bị cậu ta uy hiếp mới làm vậy sao?" Mặc dù Sở Hàm là năm nhất, cũng có nghe đồn đại về tiếng xấu của Lâm Nặc. Vài ngày trước, người này còn đánh cho học sinh trường kế bên phải vào phòng cấp cứu của bệnh viện. "Lâm Nặc hình như không có uy hiếp Sở Từ, là cô ấy tình nguyện đó". Bạn học lớp 5 này cũng không rõ cho lắm. nhìn vào phòng học lớp 5, thấy Sở Từ còn nằm ngủ trên bàn ở dãy cuối lớp. Còn kê thêm cái gối mềm nữa, ngủ thật ngon lành mà. Còn dám đem gối trong nhà vào trường nằm ngủ? Có ai đi học như chị ấy không hả trời? Sở Hàm chịu hết nổi trực tiếp xông vào, lúc này trong phòng học lớp 5 người rất ít, đa phần đều xuống căn tin ăn cơm. " Dậy mau" Sở Hàm lớn tiếng gọi. Sở Từ mở to mắt, lạnh lùng liếc cậu một cái, giọng nói bực bội." Có việc gì?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]