có trời mới biết cuộc sống Sở Từtrong ba năm này trải qua ra sao.
Trong mắt Sở Hàm hiện lên hình ảnh Sở Từ lẻ loi hiu quạnh,chịu đói chịu khổ.
Sở Hàm lập tức nói với Sở Từ" chị đừng lo lắng, em sẽ nghĩ cách cho chị tiếp tục đến trường"
Để cho cô tiếp tục việc học hành?
"Không cần đâu" Sở từ lập tức từ chối.
"Cần thiết" Sở Hàm nói rất chắc chắn," chị cứ yên tâm đi, chuyện này với nhà họ Sở là chuyện không khó, nhất định sẽ giải quyết được học tịch cho chị tiếp tục việc học.
Nói rồi cậu lại cảm thấy có gì đó sai sai. Cậu nói việc này nhà họ Sở coi là chuyện nhỏ liệu chị có làm tổn thương đến Sở Từ không nhỉ?
Mạnh Ngữ Hâmnở nụ cười dịu dàng nói với Sở Từ"phải đó, Sở Hàm nói rất có lí, không đi học là không được đâu, cậu cùng tớ chắc bằng tuổi đi, sinh nhật của cậu tháng mấy vậy?"
"Tháng 8"
"Tớ sinh tháng 11, vậy tớ gọi cậu là chị nha"
Mạnh Ngữ Hâmđề nghị.
" tùy cô "Sở từ vốn không để ý cách xưng hô của người khác.
"Chị họ, chị bằng tuổi với em, bây giờ nên học lớp 12 rồi, trước kia chị học sơ trung sau lại thôi học, giờ chị có khả năng phải bắt đầu từ lớp 10 đó"
Mạnh Ngữ Hâm lại tiếp tục nói: “chị họ, chị cứ yên tâm nha, dì là phó chủ tịch của trường chúng em đang học,sẽ có dì sắp xếp ổn thỏa,còn dượng là giám hiệu trươngd, cho dù thành tích học của chị không giỏi đi nữa, dì dượng cũng sẽ thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-co-ay-muon-lam-ca-man/953256/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.