Chương trước
Chương sau
Vào trong, đội viên của Lăng Sâm là người để ý đến Hàn Chi đầu tiên. Lúc nãy, bỗng nhiên Lăng Sâm đứng dậy, đi ra ngoài, họ luôn lo lắng nên đều trông ra cửa từ nãy đến giờ.

"Chị dâu đến rồi hả? Chị đi với ai vậy? Đây là con của thiếu tướng ạ?" Đám người bắt chước nhóm Lưu Duẫn gọi Hàn Chi là chị dâu.

Nhóm người này cũng được xem là người đáng tin bên cạnh Lăng Sâm lúc còn ở quân khu. Họ bị anh em nhà họ Lưu tẩy não, nên dù chưa gặp được Hàn Chi cũng xem cô như thiếu tướng của mình mà tôn trọng đối đãi.

"Mọi người kêu tên em là được rồi, em không già đến vậy đâu. Đây là hai nhóc nhà em, chào mấy chú đi hai đứa."

Mấy người nghe Hàn Chi nói xong chỉ cười cười, trong đầu nghĩ: "Nhìn hai nhóc này mới khoảng bốn tháng thôi, làm sao mà chào được chứ."

Nhưng họ vừa mới nghĩ xong thì trong đầu vang lên hai tiếng trẻ con non nớt, tiếng nói mềm mềm chào bọn họ.

"Con chào mấy chú."

Đám người kinh ngạc, ngẩn mạnh đầu lên, sợ mình bị ảo giác, nên ngó nhìn nhau. Nhưng ai cũng có biểu tình giống nhau cả, họ liền biết là không chỉ mình mình nghe được, còn không phải là ảo giác.

Lăng Sâm và Hàn Chi chỉ cười nhìn bọn họ.

Thật không hổ là con của Lăng thiếu và chị dâu. Bọn nhóc mới có bốn tháng mà đã có tinh thần lực biến thái như vậy rồi.

Những người khác nghe nhóm người của Lăng Sâm hô chị dâu, tất cả đều tò mò quay đầu lại nhìn.

Họ thấy một cô gái mảnh mai ôm một đứa bé, trên tay Lăng Sâm cũng ôm một đứa, hai người đi trước sau bước vào.

Đàn ông thì cảm thấy Hàn Chi thật xinh đẹp, hèn gì người đàn ông họ Lăng lạnh lùng này, nhất quyết không tiếp xúc với bất kì người phụ nữ nào khác. Còn phụ nữ thì nghĩ, tướng tá mảnh mai như vậy đi đến chỗ này làm cái gì, có giúp đỡ được gì cho người đàn ông của mình đâu, chỉ tổ làm rách việc thêm.

Nhưng tất cả mọi người đều có suy nghĩ chung là Hàn Chi không biết tốt xấu. Bọn họ đây là đi chiến đấu chứ không phải đi dạo phố, bản thân Hàn Chi đi còn không nói, đã thế còn dắt theo hai đứa trẻ con, không sợ chúng khóc lên thì tang thi sẽ nhào lại sao. Quá không biết điều!

Hàn Chi không thèm để ý đám người này nghĩ cái gì. Họ còn không mạnh bằng hai đứa con trai của cô thì quản bọn họ làm cái gì. Chỉ cần bọn họ đừng kéo chân sau Lăng Sâm nhà cô là được rồi.

Nhưng đám phụ nữ kia toàn là người theo đuổi Lăng Sâm, họ không cam lòng bị một người phụ nữ như vậy chiếm cứ lấy người tình trong mộng của họ. Một cô gái trong số đó bất đầu lên tiếng chỉ trích.

"Lăng thiếu tướng, anh coi lại người tình của anh đi, cô ta thật không biết điều gì cả. Chúng ta đang đi chơi hay sao mà còn dẫn cả trẻ con đi theo. Cô ta coi thường mạng của mình cũng đừng nên coi thường mạng của con mình chứ."

Cô gái này nói rất to tiếng, để tất cả mọi người đều có thể nghe được. Cô ta nhắm ngay nhược điểm là trẻ con, cô ta nghĩ như vậy sẽ khiến Lăng Sâm phản cảm với Hàn Chi.

Hàn Chi nhéo nhéo huyệt thái dương, cau mày nhìn Lăng Sâm.

Còn hắn thì làm một vẻ mặt vô tội, mấy người này có thôi đi không hả? Không thấy vợ hắn lại sắp nổi bão hay sao?

Chuyện mấy người theo đuổi hắn, làm phiền Hàn Chi không phải chỉ mới một lần. Hắn cũng không biết hắn có cái gì mà mấy cô này cứ bám theo mãi.

Lăng Sâm thật có xúc động muốn lạy mấy người này hỏi xem mấy người đó coi trọng hắn cái gì, hắn sửa ngay bây giờ còn kịp không?

"Cô thích chồng tôi phải không? Cả mấy cô nữa, tôi nói đúng chứ?" Hàn Chi thở dài, nói.

"Đúng, cô cũng không đến nổi quá ngốc nhỉ. Chỉ có những người có dị năng mạnh mẽ như chúng tôi mới xứng ở bên anh ấy. Dù cô có sinh cho anh ấy hai đứa con trai thì sao chứ, bây giờ, người mạnh mẽ như anh ấy không thể chỉ có một vợ." Cô ta thẳng người lên, dỏng dạt nói.

"Không, anh một vợ là đủ rồi. Mèo con, một mình em là được rồi. Anh không muốn ai khác nữa đâu. Anh thề đó." Chưa đợi Hàn Chi nói gì, Lăng Sâm đã giành lên tiếng nói trước.

Cô nàng kia thấy người bình thường lạnh lùng, lãnh khốc như Lăng Sâm mà lại hạ mình nói chuyện với Hàn Chi thì càng ghen ghét hơn.

Hàn Chi thở dài, xoa xoa tóc của Lăng Sâm trấn an hắn. Cô đành chịu thôi, ai bảo chồng cô hấp dẫn như vậy. Nếu không phải vậy thì làm sao anh có thể hấp dẫn được cô chứ.

"Chồng tôi, chỉ được có một mình tôi. Nếu anh ấy có người khác, tôi sẽ giết cả anh ấy lẫn những người thông đồng với anh ấy." Hàn Chi nhìn cô gái kia bình tĩnh nói.

"Cô nghĩ cô là ai mà có quyền như vậy? Cô coi lại mình đi, nói như thể cô có thể giết được Lăng thiếu tướng vậy, có khi cô còn đánh không lại tôi nữa kìa." Cô ta khinh miệt nói.

"Xin lỗi vì vẻ bề ngoài yếu ớt của tôi khiến cô hiểu lầm, nhưng thật sự tôi có thể."

Nói rồi Hàn Chi đánh một tia sét về phía tường dày sau lưng đám người kia. Bức tường bị đánh ầm ầm đổ xuống, lộ ra khoảng trời phía ngoài.

Cô nàng vừa hùng hồn nói, nay thân thể cứng ngắt, hai chân run rẩy, té xuống trúng vào người kế bên, nói không nên lời.

Đội viên của Lăng Sâm thì hai mắt sáng lên. Chị dâu đúng là trâu như trong lời đồn vậy.

Hàn Chi rất hài lòng với biểu cảm sợ hãi của mấy người kia, gật gật đầu ngồi xuống, dựa vào lòng của Lăng Sâm, tuyên bố chủ quyền.

Lăng Sâm cưng chiều hôn má Hàn Chi một cái, cô nay đã biết chiếm hữu hắn rồi.

Hàn Chi lấy từ trong không gian của bản thân ra đủ loại đồ ăn cho nhóm Lăng Sâm. Nhìn những món ăn để giữa bọn họ, ai cũng đều nuôt một ngụm nước miếng.

Trên đất có sườn chua ngọt, canh xương hầm cải trắng, năm con cá chiên vàng óng, còn cả một dĩa đùi gà nướng, một nồi cơm còn đang bóc khói. Thì ra lúc nãy, Lăng thiếu tướng nói ở nhà chị dâu rất sướng, muốn cái gì là có cái đó, chuyện này là sự thật.

Trời ạ! Sống như thế thì quá sướng rồi. Không biết bây giờ, họ trở về giải ngũ, chạy qua bên đó sống có được không nhỉ?

"Chị dâu.."

Chưa đợi đám người nói gì, Lăng Sâm đã lên tiếng trước.

"Bên đó không còn chỗ nữa đâu, khu biệt thự đã đầy người rồi."

Mấy người kia ngượng ngùng cười.

Đám người khác thì nghẹn họng, nhìn trân trối về những món ăn họ thấy. Mới vừa nãy thôi, họ còn nghĩ Lăng Sâm nổ banh nhà, nhưng chưa đầy vài tiếng, họ đã bị vả mặt.

Lăng Sâm mới mặc kệ đám người kia nghĩ cái gì, hắn đang vô cùng vui vẻ, ăn những món ăn mà Hàn Chi lấy ra cho hắn.

Hàn Chi nhìn chồng mình ăn uống vui vẻ thì cười dịu dàng. Thời gian một tháng này, Lăng Sâm ốm đi ít nhất hai kí. Hàn Chi đã bỏ rất nhiều đồ ăn vào không gian của Lăng Sâm trước khi đi, không biết tại sao Lăng Sâm lại xuống kí nữa.

Thôi, giờ hai người đã gặp được nhau rồi, chuyện khác đều không quan trọng lắm.

Hàn Chi vừa cho hai đứa nhóc uống sữa vừa nhìn Lăng Sâm đang vui vẻ khoe khoang vợ mình cho cấp dưới.

Cô nàng vừa mới bị dị năng của Hàn Chi dọa cho té ngã thì mặt mày xanh lè. Ánh mắt cô ả căm hận nhìn về phía Hàn Chi.

Cô nàng tên Lê Ngọc, từ khi kích phát dị năng đến nay luôn được mọi người nâng trên lòng bàn tay. Dị năng của cô ta là hệ kim, đã cấp bốn.

Theo cô nàng nghĩ thì dị năng của mình so với đa số người ở đây đã là mạnh rồi. Lê Ngọc luôn luôn tự tin đến nỗi biến thành kiêu ngạo.

Cho đến nay, người đầu tiên làm cô ta mất mặt như vậy là người đàn bà trước mắt này. Cô ả cay độc, oán trong lòng.

"Cô được lắm. Dám đắc tội với tôi, tôi với cô không xong đâu."

Hàn Chi đang tận hưởng thời gian vui vẻ bên chồng con, không hề hay biết có một đôi mắt oán hận nhìn chầm chầm mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.