Lăng Sâm thì đang tính hỏi làm như vậy có ảnh hưởng gì đến cô không. Nhưng hắn chưa kịp nói gì, Hàn Chi đã làm rồi. Chớp mắt một cái, hắn và Hàn Chi đã đứng trên bãi cỏ xanh mượt.
Lăng Sâm tò mò về không gian của Hàn Chi đã lâu. Nhưng cô nói, không gian là bí mật lớn nhất của cô, nên hắn không hỏi nữa, khi nào cô muốn nói thì cô sẽ nói cho hắn nghe.
Không gian của Hàn Chi lớn vô cùng, không giống dị năng không gian của bản thân. Dị năng của hắn chỉ hình thành một khối không gian kín, to ra theo dị năng thăng cấp. Còn không gian của Hàn Chi như một thế giới nhỏ vậy.
Trong không gian của cô có một ngôi nhà gỗ lớn, gần đó có một ao nước, nước được dẫn từ dòng sông cách đó không xa. Kế đến, một khuông viên trồng lúa, ngô, rau, dưa, rồi đến cây ăn quả. Trên cánh đồng, dê, bò, gà, heo được cô thả rong. Chúng đông đến nổi Lăng Sâm không thể đếm hết được.
Không gian của cô thật thần kỳ. Hèn gì, lúc trước Hàn Chi cho tiền hắn mà không giữ lại để mua vật tư.
"Mèo con, Không gian của em thật tuyệt." Lăng Sâm nói.
"Ừ, nhưng động vật nhiều quá rồi. Em lại không biết nấu ăn. Nhà kho trong nhà gỗ có thể ngưng động thời gian, nấu sẵn rồi bỏ vào đó cũng không bị nguội. Nhưng vấn đề là em không biết nấu." Hàn Chi buồn buồn nói.
"Anh biết. Để sau này, em dẫn anh vào không gian, anh nấu cho em ăn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-chi-muon-nhan-nha/2374110/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.