Đến dưới lầu khu phòng làm việc của Lăng Sâm, hắn mở cửa xe, dắt tay Hàn Chi xuống xe, tính dẫn cô lên phòng hắn nghĩ ngơi một chút.
Hàn Chi bước xuống xe, Lăng Sâm vừa đóng cửa xe thì Bùi Tuyết đã chạy lại đây. Cô ta đỏ mặt nói với Lăng Sâm.
"Cảm ơn thiếu tướng đã trợ giúp cho em."
Lăng Sâm vuốt trán, bất đắc dĩ nhìn Hàn Chi. Cô thấy hắn bị làm khó thì cười vui vẻ.
"Tôi không cứu cô. Người cứu cô là vợ tôi, muốn cảm ơn thì cảm ơn vợ tôi chứ không phải tôi." Lăng Sâm nói xong lại nghe ra nghĩa khác.
"Dù sao em biết là anh phát dị năng cứu em là được rồi." Bùi Tuyết cô tình làm lơ chuyện Lăng Sâm nói là Hàn Chi cứu cô.
"Không, ý tôi nói là dị năng là vợ tôi phát ra để cứu cô. Tôi không hề làm gì cả." Lăng Sâm thấy đau đầu. Hắn muốn dắt tay Hàn Chi đi thẳng lên lầu luôn cho đỡ phiền.
Bùi Tuyết kinh ngạc mở to mắt. Lăng Sâm đây là đang lừa cô phải không. Người mà cô cho là yếu ớt không chịu nổi một kích lại có dị năng mạnh mẽ như vậy, thậm chí cô cảm nhận được tia sét lúc đó có khi còn cao cấp hơn cả tia sét của thiếu tướng.
"Sao có thể.. Cô ta sao có dị năng cao như vậy được. Thiếu tướng anh nói giỡn phải không?" Bùi Tuyết không thể tin được.
"Cô không tin thì thôi. Dị năng vợ tôi đăng kí khi nào căn cứ, cô không nhìn sao, là hệ lôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-chi-muon-nhan-nha/2374097/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.