Xe chạy ra khỏi quân khu, vì Lăng Sâm cũng ở trên xe nên mọi thủ tục đều được thông qua nhanh chóng.
Trên xe Hàn Chi, Lưu Ly đang liên thanh nói.
“Chị dâu, chị thật xinh đẹp. Hèn gì lão đại khăng khăng một mực nói với mọi người là đã có vợ, không muốn tiếp bất cứ một cô gái nào, dù là con gái của nhân vật có quyền thế trong căn cứ.”
“Lão đại của em có rất nhiều người theo đuổi sao?” Hàn Chi cũng tò mò hỏi lại.
“Đương nhiên ạ, anh ấy đẹp trai, nhà có quyền, năng lực giỏi, dị năng lại cao. Chị cứ tưởng tượng như một đám mèo hoang bu quanh một miếng thịt mỡ vậy. Có điều, lão đại chướng mắt những người đó. Hễ có người chặn đường đòi làm quen thì lão đại liền nói “mấy người còn không bằng một ngón chân của vợ tôi, biến giùm chỗ khác đi.” Vậy đó ạ.” Lưu Ly bắt được đề tài liền nói không ngừng, còn giả lại giọng điệu của Lăng Sâm lúc đuổi mấy cô gái đeo bám đi.
“Hừ, mấy người đó so với vợ anh còn chưa đủ tư cách xác dép.” Lăng Sâm cảm thấy đây là điều đương nhiên, vợ mình lúc nào cũng là tốt nhất.
“Anh chỉ nói nhảm là giỏi.” Hàn Chi liếc xéo Lăng Sâm, còn anh thì cười ha hả.
“Em muốn đi chỗ nào thu thập?” Lăng Sâm hỏi Hàn Chi.
“Em không rành đường, anh cứ xem chỗ nào có thể lấy được đa dạng các loại đồ dùng hay thức ăn thì đi đến đó đi. Mình đến đó rồi em xem có thứ em cần hay không.” Hàn Chi không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-chi-muon-nhan-nha/152594/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.