Tiếng đàn nhẹ nhàng vang vọng, như rằng mãi mãi không có kết thúc. Trong gió thổi mây bay, từng cánh hoa anh đào nhẹ nhàng rơi xuống phủ đầy trên đất. Ở chính giữa vườn hoa, Tinh Hồn ngồi xếp bằng lại, trước mặt là Phượng Hoàng Cầm, hai bàn tay nhẹ nhàng đặt lên, những ngón tay dịu dàng chậm rãi gãy từng dây đàn, tạo nên một khúc nhạc du dương dịu êm. Mái tóc trắng xóa khẽ lung lay, bị một vài cánh hoa đào bám vào.
Ở bên cạnh, Tô Hân Nhi ngồi tựa đầu vào vai Tinh Hồn, nụ cười mỉm trên gương mặt chưa bao giờ biến mất, ánh mắt nhẹ nhàng nhắm lại, thả hồn mình vào khúc nhạc để thưởng thức một cách trọn vẹn.
- Một ngày này chính là thời khắc hạnh phúc nhất trong đời muội.
Bỗng Tô Hân Nhi cái miệng nhỏ bỗng mấp máy, giọng nói như âm thanh của tự nhiên vang lên bên tai của Tinh Hồn. Hắn im lặng không nói, chỉ khẽ đưa ánh mắt nhu tình sang nhìn nàng, còn bàn tay thì vẫn tiếp tục gãy khúc nhạc đó.
Tô Hân Nhi ngẩn đầu nhìn sang, nàng nói tiếp:
- Muội còn nhớ trước đây chúng ta cũng từng ngắm hoa anh đào một lần, nhưng lần đó huynh rất miễn cưỡng, dù vậy muội vẫn rất vui, lần đó chính là lần đầu tiên muội hẹn hò với một nam nhân.
Ánh mắt hai người chạm nhau, một kẻ nhu tình, một người hạnh phúc, nhưng cũng có điểm chung, đó chính là đều u sầu.
- Muội có thể hỏi huynh một câu được không?
Nàng nhìn hắn, ánh nhìn tràn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-la-thien-ton/2771345/quyen-5-chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.