Chương trước
Chương sau
- Không nói với ngươi nữa. Ta bận chuyện rồi, đi đây!

Long Kiếm thở dài ủ rũ, có vẻ như đã mất đi hứng thú nói chuyện với Tây Môn Bất Bại rồi. Lười biến xùy một cái rồi quay lưng bỏ đi, nhìn hắn chẳng có chút ý chí chiến đấu nào cả. 

- Các hạ định như vậy mà bỏ cuộc?

Phía sau lưng, Tây Môn Bất Bại bỗng lên tiếng hỏi. Long Kiếm vừa chậm rãi bước đi, trông điệu bộ chán nản đáp lại:

- Ta không thích đánh đấm gì cả, chỉ muốn tiêu diêu tự tại thôi. Đi đến chỗ này cũng là vì đáp ứng sư tôn ta thôi, mục tiêu đã xong, đối với ta mà nói Phong Thần Chiến không còn nhiều ý nghĩa nữa. Ai muốn giành quán quân, ai muốn trở thành thiên hạ đệ nhất thiên tài, ta không quan tâm. Thôi, té đây.

- Thật sự vậy à? Nhưng không hiểu sao, tại hạ lại cảm nhận được rằng ngạo khí của các hạ so với người tên Long Tuyền kia còn muốn cao hơn. Dường như trong lòng các hạ luôn tồn tại một ý niệm, các hạ không hề muốn thua kém ai. 

Bỗng nhiên bước chân dừng lại khi Long Kiếm chỉ còn cách kết giới đại đấu trường chỉ tầm mười mét nữa mà thôi. Đứng trên khán đài, mục quan Long Uyên lóe lên một tia quang mang, hắn lầm bầm:

- Hình như… lão nhị đang bị kích động?

Không chỉ một mình Long Uyên cảm nhận được, đám sư huynh đệ còn lại, Tàng Thiên Ca, Quân Mạc Tà… cũng cảm nhận được có chút gì đó thay đổi. Dù rất mông lung, nhưng đúng thật là Long Kiếm đang bị kích động. 

Long Kiếm đứng thẳng người, tự nhiên lại thở dài một tiếng, chỉ là không phải hắn đang chán nản hay mệt mỏi. Cái thở dài đó giống như là một lời đe dọa vô hình thì đúng hơn. 

- Không nghĩ rằng ngươi lại nói nhiều như vậy đấy. Ngươi có thể im mồm lại được không?

- Tại hạ chỉ nói những gì mình suy nghĩ. Biểu hiện của các hạ thay đổi như vậy, có lẽ tại hạ đã đoán đúng. 

- Ta đã bảo ngươi câm mồm lại!

Bất ngờ Long Kiếm chuyển người lại, tay nắm chặt lại thành quyền, thiên địa nguyên khí xung quanh bỗng bạo động dữ dội, điên cuồng hội tụ vào nắm đấm của Long Kiếm. Một cảnh tượng vô cùng kinh hãi, chỉ thấy đằng sau lưng Long Kiếm chính là một trận cuồng phong kinh thiên, so với lúc trước Long Uyên tạo ra không hề kém cạnh gì. 

Một quyền xuất ra, thiên địa biến đổi, tựa như một hùng điêu vỗ cánh bay lên trên trời cao, phong bạo lúc vỗ cánh quét sạch không gian trăm trượng. Phong bạo trong quyền cương đi thẳng một đường, mỗi nơi đi qua đều là một sự hủy diệt. 

Long Uyên, Long Vân, Long Ngọc Huyền… cùng với vô số người khác chứng kiến một quyền hạo hãn của Long Kiếm, ai nấy đều giật mình chấn kinh. Đối với đám Long Uyên, trong mắt bọn họ, Long Kiếm luôn là một kẻ lười biến không chịu khổ công tu luyện, suốt ngày chỉ biết chiềm đắm trong việc ủ rượu, thưởng thức rượu ngon cùng với chơi khăm người khác; còn với khán giả, bọn họ luôn nhìn thấy Long Kiếm là một kẻ mặt dày vô đối thủ, dùng những mánh khóe, âm mưu quỷ kế để chiến thắng đối thủ. 

Nhưng hôm nay, chứng kiến một quyền quỷ khốc thần sầu kia, không ai ngờ được rằng, kẻ mà bị bọn họ đánh giá thấp lại có thực lực mạnh khủng khiếp như thế này. 

- Sư tôn quả nhiên nói không sai. Lão nhị thực lực cực kỳ mạnh mẽ. 

Long Uyên nhìn thấy thực lực thật sự của Long Kiếm, không khỏi tấm tắc khen ngợi. Càng nể phục hơn ánh mắt nhìn người của sư tôn mình. 

Trở lại trận quyết chiến bên dưới đại đấu trường. 

Một quyền thiên hôn địa ám xuất ra rất nhanh, rất mạnh và rất bất ngờ. Ai cũng kinh ngạc, ngoại trừ kẻ đã khiêu kích Long Kiếm, kẻ đó chính là Tây Môn Bất Bại. 

Chỉ thấy xung quanh Tây Môn Bất Bại rực lên một ngọn lửa màu xanh lục, đó chính là Thiên Phật Chi Hỏa, thiên phú từ lúc sinh ra đã có của hắn. Phật hỏa trong chớp mắt biến hóa, trở thành một vị phật đà, hiên ngang đứng ngay sau lưng Tây Môn Bất Bại. 

Vị phật đà này gương mặt dữ tợn, thể hình lớn, cao đến hơn mười mét, có đến sáu cánh tay, mỗi tay cầm một kiện pháp bảo khác nhau, phía sau lưng là một đoàn hỏa diễm đang xoay tròn, trông rất dũng mãnh. 

Phật nhìn thấy quyền cương hạo hãn phá không đánh tới, gương mặt càng trở nên dữ tợn hơn. Thu lại năm kiện pháp bảo, chỉ giữ lại duy nhất Phật Hỏa Tam Xoa Kích. Chỉ thấy Phật lùi lại một bước, hai chân giang rộng ra, gối khơi khụy xuống, giữa thế trung bình. Đương nhiên tư thế này không phải để phòng thủ, mà chính là phản kích lại đòn tấn công của Long Kiếm. 

Một tiếng hét vang lên, Phật Hỏa Tam Hoa Kích đâm thẳng về phía trước, hư không như bị phật hỏa thiêu rụi, chạm vào quyền cương uy mãnh kia. 

*Ầm* một tiếng, kết giới trở nên vạn vẹo bởi uy lực quá lớn, ngay lập tức khiến cho các trưởng lão ngồi ở xung quanh phải đứng dậy, bay thẳng về phía đại đấu trường để giữ ổn định kết giới. 

Phía bên trong kết giới, chỉ thấy phong bạo đang tàn phá phật hỏa, đồng thời phật hỏa cũng đang thiêu đốt cuồng phong, tạo nên một trận phong hỏa màu xanh lục tuyệt đẹp. Chỉ là phong hỏa này chỉ dùng để xem từ bên ngoài mà thôi chứ chẳng ai dám tiến lại gần. 

- Tên này, vậy mà cũng lĩnh ngộ được thiên thư? Là Tu La Đạo Thiên Thư?

Long Kiếm kinh ngạc, không thể ngờ được Tây Môn Bất Bại cũng có duyên cơ lĩnh ngộ thiên thư. Một Tàng Thiên Ca đủ khiến bọn họ cảnh giác rồi, bây giờ lại thêm một kẻ nữa cũng lĩnh ngộ thiên thư. Sư tôn hắn từng nói, thiên thư được viết bằng viễn cổ văn tự, ẩn bên trong vô số huyền cơ, sâu không thể đo lường, người thường dù dùng cả đời cũng không lĩnh ngộ được. Vậy mà bây giờ, ngoại trừ sư tôn và đám huynh đệ hắn ra thì có đến hai kẻ cũng tìm hiểu được đạo trong thiên thư? Có lẽ nào sư tôn hắn chém gió. 

Một lần nữa, đại đấu trường bị nghiền nát thành một đống phế tích hoang tàn. Mà so với lần trước, sự hủy hoại lần này còn muốn tệ hơn gấp hai, gấp ba lần. 

Một chiêu bất phân thắng bại, thực lực dường như là đã ngang nhau, cả Long Kiếm và Tây Môn Bất Bại đồng thời lùi về phía sau, chỉ thêm tầm bảy tám bước chân nữa là cả hai đều rơi khỏi đại đấu trường. 

- Ngươi làm sao lĩnh ngộ được nó? 

Long Kiếm ánh mắt biến đổi, trở nên nghiêm túc nhìn Tây Môn Bất Bại hỏi. Chỉ thấy Tây Môn Bất Bại ngẩn người kinh ngạc, không hiểu ý tứ của Long Kiếm muốn nói là gì. 

- “Nó” là thứ gì? Tại hạ không hiểu ý các hạ lắm.

Long Kiếm không phải là người nóng tính, tuy rằng hắn hơi lôi thôi, thế nhưng lúc cần thiết thì lại rất tinh tường điềm tĩnh. Quan sát biểu hiện của Tây Môn Bất Bại, trông không giống một tên nói dối chút nào. Nhưng Long Kiếm không từ bỏ, hắn hỏi lại một lần nữa:

- Có phải ngươi đã từng được một người thần bí chỉ điểm đúng không? 

Như hiểu ra điều gì đó, lập tức Tây Môn Bất Bại gật đầu đáp:

- Các hạ nói chính xác, đích thị đã có người chỉ điểm. 

Nói đến đây, chiến ý của Long Kiếm chợt tiêu tán đi. Hắn trở lại giống với lúc trước, một kẻ lôi thôi bất cần đời. 

- Đã như vậy thì đánh nhau không có ý nghĩa gì nữa. 

Long Kiếm tay phải giơ thẳng lên, miệng nhẹ nhàng thốt:

- Ta nhận thua!

Tây Môn Bất Bại hơi sững người, nhưng khi ngẫm lại thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Điều cần làm, hắn đã làm xong. Dù Long Kiếm có muốn đánh tiếp hay chủ động nhận thua đi nữa thì cũng chẳng có nhiều ý nghĩa nữa. 

Nhìn Long Kiếm vẫy tay bỏ đi, Tây Môn Bất Bại từ đằng sau nói:

- Nếu có cơ hội, tại hạ muốn giao lưu với các hạ một lần. 

- Có duyên thì sẽ gặp lại.

Lần này thì Long Kiếm thực sự bước ra khỏi lôi đài. Trước đó đã nhận thua, rồi tự ý rời khỏi lôi đài, thế nên trọng tài liền tuyên bố Tây Môn Bất Bại chiến thắng. 

Lại nói về Long Kiếm. Bình thường thì sau mỗi trận đấu, hắn sẽ nhận được rất nhiều “quà” đến từ khán giả. Nhưng lần này thì rất khác biệt. Bởi vì bọn họ nhận ra rằng, những đối thủ trước đó của hắn, không có ai có thể làm đối thủ của hắn, không thể làm nổi dậy ý chí chiến đấu của hắn cả. Hắn quá mạnh. Nếu bọn hắn mà còn nói câu nào, biết không chừng lại bị đánh vỡ mồm cũng nên. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.