Chương trước
Chương sau
Người tên Đinh Xuân Thu này, từ lúc Quân Mạc Tà phát hiện ra Đinh Xuân Thu đã cảm giác người này thực lực cực mạnh. Nhưng Quân Mạc Tà là một tuyệt thế thiên tài, thiên tài có ngạo khí của thiên tài, không bao giờ chịu đứng dưới kẻ khác, đặc biệt là những thiên tài đồng lứa. Dù cảm nhận được Đinh Xuân Thu rất mạnh, tuy nhiên Quân Mạc Tà không tin rằng hắn thua kém. 

Nhưng không ngờ, giác quan của Đinh Xuân Thu lại nhạy bén đến như vậy. Đột nhiên bàn tay của hắn nắm chặt lại, một cỗ uy khí xuất hiện, ngay lập tức khiến cho người ta chấn kinh. 

- Đinh Xuân Thu, quả nhiên ta không có nhìn lầm ngươi. Ngươi chờ đó, nhất định ta sẽ tìm ngươi quyết đấu một trận. 

Thời khắc này, trong lòng hắn dâng lên một cỗ chiến ý, nhìn hắn lúc này cực kỳ giống với thời điểm quyết chiến với Tàng Thiên Ca. 

Đột nhiên Quân Mạc Tà lộ ra uy thế cường hãn, Tàng Thiên Ca lập tức vỗ vai hắn, nói:

- Quân công tử, ngươi làm sao thế?

Bị Tàng Thiên Ca vỗ vai một cái, Quân Mạc Tà mới bừng tỉnh trở lại. Nhận ra được vô số người đang nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Thậm chí có một số người không chịu nổi uy áp mà ngất tại đương trường. 

Vừa rồi nhất thời không kiềm chế được bản thân mới gây họa, Quân Mạc Tà nhìn thấy cảnh tượng vậy thì cười trừ một cái. Sau đó gãi đầu ngượng ngùng nói:

- Lần này gây họa rồi. Xem ra không thể ở đây lâu được. 

- Ta cũng nghĩ vậy. Chuồn…

Võ Canh cười lớn, nhưng chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên mặt đất chấn động dữ dội. Âm thanh *ầm ầm* như tiếng gào thét của đại địa. Tưởng chừng như vị thần của mặt đất đang trỗi dậy vậy. Chúng võ giả chấn kinh, hoảng sợ chạy thoát ra khỏi chỗ này. Những tòa nhà không chịu đựng nổi sự chấn động, ngay tức khắc biến thành một đống tàn tích. 

Chưa dừng lại đó, một cỗ uy vô cùng cường đại giáng xuống. Luồng uy áp này, so với uy áp trong lúc vô tình Quân Mạc Tà kích phát khác biệt một trời một vực, như cự long so với con kiến hôi. Luồng sức mạnh hạo hãn mênh mông này, chỉ có thần tiên trong truyền thuyết mới đạt được mà thôi. Thời điểm đó, cường đại như Quân Mạc Tà hay Tàng Thiên Ca cũng không thể chống đỡ nổi sức mạnh vô hình này. Dù không giống với những người khác, quỳ bệt xuống ngay thổ huyết mà ngất đi, nhưng tình huống cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu. 

Hai đầu gối khụy xuống, sắc mặt tái nhợt như không còn một giọt máu, khuôn mặt nhăn lại, bởi vì phía trên đỉnh đầu bọn họ là uy áp của đại thần trong truyền thuyết. Cũng may, uy áp hạo hãn kia chỉ thoáng xuất hiện, chỉ trong một hơi thở mà thôi. Nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ để hạ gục vô số người rồi. Chỉ thấy ngay sau đó, tam đại cường giả Quân Mạc Tà, Tàng Thiên Ca và Võ Canh đều thổ huyết, trước ngực biến thành một mảng đỏ lớn, sau đó đầu óc choáng váng, ngồi bệch xuống đất, mồ hôi mờ kê đầy người, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi. 

Võ giả tại Nguyệt Nha thành, thậm chí là những người chưa tiếp nhập ở Nguyệt Nha thành đều không thể chống được sức mạnh vô hình bá đạo đó. Ấy vậy mà, có một người vẫn đứng thẳng hiên ngang, vững chãi như một ngọn núi, tựa hồ uy áp kia không thể đánh ngục hắn. 

Gió thổi qua làm cho mái tóc trắng của hắn khẽ rung động, một nét gì đó rất thần bí xuất hiện trên cái bóng lưng kia: có cô độc, có tự tin, có tàn độc… dường như vào khoảng khắc này, hắn như biến thành một người khác vậy. Từ một kẻ không tu vi kém cỏi, chẳng khác gì một phàm nhân, Ninh Tiểu Tam lại biến thành một người hoàn toàn khác, một kẻ đỉnh thiên lập địa ngạo thị thiên hạ. 

Quân Mạc Tà, Tàng Thiên Ca và Võ Canh, cả ba người triệt để chấn kinh. Thực lực bọn họ mạnh như thế nào, không ai có thể bàn cãi, vậy mà khi uy áp vô hình kia giáng xuống, dù có biết trước cũng không chống đỡ nổi. Ấy vậy, một người trói gà không chặt như Ninh Tiểu Tam lại có thể đứng vững, một chút tổn hại nhỏ cũng không có lấy. 

Đột nhiên, Ninh Tiểu Tam bất ngờ nói:

- Tiếng nổ ở hướng đó, nếu ta nhớ không lầm, chỗ đó có tên là Địa Nguyên Đại Hiệp Cốc thì phải. 

Lúc này, ba người Tàng Thiên Ca cũng hoàn hồn trở lại. Bọn họ phát hiện, khí tức quân lâm kia cũng đã biến mất không chút dấu vết nào, trong lòng tự hỏi, cảm giác đó là tự mình suy diễn sao. Nhưng đột nhiên họ lại phát hiện, hai người còn lại đều có cùng cảm nghĩ. Ninh Tiểu Tam này, xem ra không đơn giản như vẻ bề ngoài. 

Quân Mạc Tà ánh mắt trở nên lạnh lẽo, nơi bàn tay nguyên lực hội tụ, nếu như nhìn thấy Ninh Tiểu Tam có bất kỳ hành động kỳ lạ nào sẽ lập tức xuất thủ. Ma tộc bí mật xâm nhập đại lục, bất kỳ ai cũng có thể là Ma tộc cả, Quân Mạc Tà không thể không cẩn thận. Giọng nói lạnh lẽo của hắn vang lên, trong đó ẩn chứa một tia sát ý, nhìn Ninh Tiểu Tam hỏi:

- Ninh Tiểu Tam, rốt cuộc… ngươi là ai? Là nhân loại hay là Ma tộc? 

Ninh Tiểu Tam bỗng nhiên giật mình, quay người lại thì bắt gặp đôi nhãn thần sắc bén kia, vội xua tay nói:

- Quân công tử, ngươi nói gì… ta không hiểu?

Quân Mạc Tà hai hàng chân mày như ngọn núi nhíu lại, sát khí lại càng thêm lộ rõ:

- Uy áp thần bí kia, ngay cả ta và Tàng Thiên Ca cũng không chịu đựng được, mà ngươi lại rất nhàn hạ như chưa hề có chuyện gì xảy ra?

- Uy áp? Uy áp nào?

Ninh Tiểu Tam ánh mắt thiên chân vô tà bỗng hỏi ngược lại. Quân Mạc Tà lòng đầy hoài nghi, dĩ nhiên không tin tưởng Ninh Tiểu Tam, vốn định xuất thủ bắt hắn lộ rõ đuôi chuột. Nhưng giữa chừng lại bị Tàng Thiên Ca ngăn cản. 

- Khoan đã. 

- Ngươi có ý gì? Ninh Tiểu Tam này không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu, ta nghi ngờ hắn là yêu nghiệt Ma tộc. 

- Ta biết, và ta cũng có suy nghĩ giống như huynh vậy. Nhưng trước tiên, ta muốn làm rõ một vấn đề. 

Rồi Tàng Thiên Ca nhìn về phía Ninh Tiểu Tam, lại nói tiếp:

- Nếu như thực sự Ninh Tiểu Tam là yêu nghiệt Ma tộc, không cần huynh xuất thủ, ta cũng sẽ tự tay diệt sát hắn. 

Quân Mạc Tà cảm nhận được sự kiên định và dứt khoát của Tàng Thiên Ca, rốt cuộc cũng gật đầu, nói:

- Ngươi nhất định phải sáng suốt, đừng để yêu nghiệt Ma tộc đánh lừa. 

- Huynh yên tâm, ta sẽ không bị lời mị hoặc quyến rũ đâu. 

Nói xong, Tàng Thiên Ca tiến đến gần Ninh Tiểu Tam, dừng lại cách Ninh Tiểu Tam chừng năm bước chân. Hắn nhìn rõ từng chi tiết trên người Ninh Tiểu Tam, dùng thần thức dò xét mọi ngõ ngách trên người Ninh Tiểu Tam, nhưng chợt phát hiện, bản thân không thể nhìn thấu được điều gì, ngoại trừ cái khí tức yếu ớt trên người mà tự Ninh Tiểu Tam để lộ. 

Dường như nhận ra được sự hoài nghi của Tàng Thiên Ca và Quân Mạc Tà, Ninh Tiểu Tam lập tức lấy ra một cái chuông bằng đồng màu vàng đất. Cái chuông đồng này trên thân có vô số vết hư tổn, chẳng đáng một đồng xu nào. Nhưng mà nó lại có một khí tức thương hải tang điền, có nét đó rất bất phàm làm cho người ta nhìn không thấu được. 

- Ta biết rồi, có lẽ là nhờ cái chuông gia truyền này nên ta mới không cảm nhận được uy áp khủng bố mà các người nói. 

Ba người Tàng Thiên Ca mục quang đều chằm chằm vào cái chuông đồng rách nát kia. Vật rách nát này cũng có thể là bảo vật gia truyền sao? Nếu tình huống bình thường, chỉ sợ đã bị người ta cười từ trên đầu cười xuống, cười cho sấp mặt luôn. Nhưng bây giờ thì lại khác. Bởi vì nếu để ý kỹ, cái chuông nát này ẩn chứa một lực lượng phòng thủ, lúc mạnh lúc yếu rất bất thường. 

Tàng Thiên Ca một lần nữa dùng thần thức tấn công, nhưng không phải nhằm vào Ninh Tiểu Tam, mà là cái chuông đồng kia. Quả nhiên, thần thức khi tiếp xúc với chuông đồng thì nó lập tức biến mất. Nói đúng hơn, tinh thần lực khi đó đã bị cái chuông đồng thôn phệ đi. 

- Cái chuông này… thần kỳ vậy sao?

Tàng Thiên Ca không nhịn được liền thốt lên. Đứng ở sau lưng, Quân Mạc Tà và Võ Canh cũng nghe được cuộc đối thoại nọ. Quân Mạc Tà tất nhiên tin tưởng Tàng Thiên Ca, nhưng bản thân hắn cũng muốn xác định một lần cho rõ. 

- Để ta thử xem. 

Tàng Thiên Ca gật đầu, rồi bước sang một bên nhường chỗ cho Quân Mạc Tà. Kết quả không có gì khác biệt cả, thần thức của hắn khi tấn công chuông đồng thì như đánh vào một cái hố đen, bị nó đoạt lấy mất. 

- Thật kỳ lạ. Ta từng đọc rất nhiều sách liên quan đến thượng cổ thần binh, nhưng chưa từng đọc qua kiện thần binh kỳ lạ giống như cái chuông kia. 

Tàng Thiên Ca cũng hoàn toàn đồng ý, gật đầu một cái. Trái với hai người họ, Võ Canh cười lớn một tiếng, nói:

- Lão đại ta nói rồi mà, Tiểu Tam hắn thật thà như vậy, há có thể là gián điệp Ma tộc gì đó được. Hai người các ngươi đa nghi quá rồi. 

Đồng thời, Võ Canh vỗ vai Ninh Tiểu Tam, ý bảo hắn lúc nào cũng đặt niềm tin cả. Nhưng hắn lại quên rằng, Ninh Tiểu Tam tu vi kém hắn cực xa. Dù rằng Võ Canh chỉ đơn thuần sử dụng cơ bắp, chỉ là một tên sức trâu sức bò như hắn, tùy tiện búng một ngón ta cũng dễ dàng tiễn Ninh Tiểu Tam đi lên thiên đường tham quan một chuyến. 

Chỉ nghe giọng thảm thiết của Ninh Tiểu Tam vang lên, cả người như một mũi tên bay lao về phía trước, ngã sấp mặt đến mức không thể thê thảm hơn, y phục rách nát, đầu tóc bù xù, ngoại trừ mặt nạ đồng vẫn chưa bị rơi ra thì nhìn hắn chẳng khác gì một tên khất cái. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.