Chương trước
Chương sau
Lâm tiểu thư đang rơi vào tuyệt vọng, chẳng ngờ lại thấy xuất hiện mấy người tông môn đệ tử thì trong lòng vui mừng. Chỉ là ban đầu nàng cũng giống như đám Tham Lang dong binh đoàn, nhìn thấy chênh lệch giữa hai bên như vậy thì trong lòng trầm xuống, thiết nghĩ khó thoát một kiếp này. Không ngờ ông trời có mắt, những tông môn đệ tử này lại cường hãn như vậy, vượt cấp khiêu chiến mà chẳng có chút thiệt thòi nào. 

Long Uyên cùng với Long Phi Tuyết đi tới, quan tâm hỏi:

- Cô nương vẫn ổn chứ?

- Đa tạ thiếu hiệp trượng nghĩa tương trợ, ta là Lâm Yên, sau khi trở về Dương Phổ thành nhất định sẽ báo đáp ân huệ này. 

Lâm Yên bây giờ đã không còn hoài nghi thực lực của mấy người Long Uyên nữa, lập tức cảm tạ hắn. 

- Nên làm cả. Đây là Dưỡng Tâm đan có thể tạm thời ổn định vết thương của hắn. 

Long Uyên lấy ra một viên Dưỡng Tâm đan đưa cho Lâm Yên, tất nhiên không phải để cho nàng mà là gã trung niên đang bất tỉnh kia. Đệ tử của Tinh Hồn, về phương diện nào cũng phải biết, y thuật đương nhiên không ngoại lệ. Mặc dù Long Uyên không giỏi về khoảng này, thế nhưng với trình độ của hắn, vừa nhìn liền biết trung niên kia nặng nhẹ thế nào. 

- Đa tạ. 

Lâm Yên không chậm trễ, cầm lấy Dưỡng Tâm đan nhét vào miệng trung niên, nguyên lực vận chuyển giúp hắn nhanh chóng phục hồi. Hiệu quả của Dưỡng Tâm đan nhanh chóng liền phát huy, sắc mặt của trung niên kia dần chuyển biến tốt, dần dần hồi tỉnh trở lại. Thấy vậy, Lâm Yên khuông mặt giãn ra. Trung niên này đối với nàng rất tốt, nếu như hắn mất thì nàng rất đau lòng. 

Đột nhiên lúc đó, ở phía bên kia, Tào Thạch thanh âm sợ hãi nói:

- Dừng tay, Tham Lang dong binh đoàn chúng ta với các ngươi không thù không oán, các ngươi bỏ qua cho chúng ta lần này có được không?

Long Chiến thực lực cường hãn, mà những người khác thực lực tựa hồ không kém. Chục người ở đây thế mà lại không thể áp chế được, ngược lại đám Long Chiến như sói lạc vào bầy cừu, hung hăng chém giết, dù đã toàn lực chống đỡ, nhưng chỉ mới nửa khắc đã có mười người chết, trọng thương thì khỏi phải nói. 

Bây giờ trong lòng Tào Thạch cực kỳ hối hận khi đối đầu với đám Long Chiến, đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận, người ngã xuống thì vẫn ngã xuống, kết quả không hề thay đổi. Bởi vì vậy Tào Thạch mới mở miệng cầu xin. 

- Đúng là chúng ta không thù không oán, nhưng lão tử ngứa mắt các ngươi. Thế nào, không phục? Không phục thì lên đây!

Long Chiến dường như không có ý định dừng lại, đánh nhau sướng như thế này, hắn thế nào lại bỏ qua được. 

- Làm người cần phải chừa lại một đường lui cho bản thân. Các ngươi đừng ép người quá đáng!

- Ép người quá đáng? Lúc các ngươi ép mấy người kia có nghĩ đến hậu quả này hay không đây? Trên đời này, gieo gió gặp bão, thể loại như các ngươi, chết đi cho đỡ chật đất. 

Ngữ điệu Long Vân vô cùng lạnh lẽo, cơ hồ không buông khôi thôi, một khi đã làm thì làm tới cùng. Tào Thạch nghe vậy trong lòng càng thêm hoảng sợ, không lẽ hôm nay hắn phải táng thân tại chỗ này sao? Giữ lúc ấy, đột nhiên xuất hiện một cọng cỏ cứu mạng. Nhưng cọng cỏ ấy không phải xuất phát từ lực lượng của hắn, mà lại là người bên Long Chiến. 

- Tha cho các ngươi cũng được, nhưng mà để lại hết tài sản của các ngươi, tiếp đó ghi thêm một khoản nợ, ngày sau gia gia đây đến lấy. 

- Lão thất, đừng ăn nói hàm hồ như vậy. Đám vô sỉ này không thể để sống được, tốt nhất là giết hết. 

Long Thiếu Hoàng đối với hạng người như Tào Thạch không ưa gì, thế nên đối với cách làm của Long Vô Mệnh liền phản đối. Chỉ là Long Vô Mệnh cười trừ một tiếng, đáp:

- Lão lục à, họ Tào kia nói không sai, cái gì cũng nên chừa đường lui. Đừng hiểu nhầm, không phải là ta sợ bọn chúng, mà là… hắc hắc, thiết nghĩ dong binh đoàn bọn chúng giàu có lắm, mà ta lại đang nghèo như vậy, thế nên mới lấy của bọn chúng ít tiền tiêu xài ấy mà. 

Câu trước ăn to nói lớn, thế nhưng câu sau lại nói nhỏ vào tai Long Thiếu Hoàng. Ai không biết, Long Vô Mệnh này cực kỳ tham lam, chẳng biết cái tính cách này từ đâu, thế nhưng trong số các sư huynh đệ, hầu như tất cả đều đang nợ hắn. 

- Ngươi… ngươi.

- Lão lục, ngươi mà phản đối thì sổ nợ kia liền trả đây, nhưng mà nếu ngươi không gây khó dễ, ta sẽ giảm đi hai mươi phần trăm số nợ, thế nào?

- Tên tham lam, tùy ngươi vậy!

Ngữ điệu Long Vô Mệnh vô cùng gian xảo, nhẹ nhàng ngưu bức Long Vô Mệnh, cuối cùng khiến hắn lựa chọn không giết đám Tào Thạch mà mặc cho Long Vô Mệnh xử lý. 

Long Vô Mệnh lại xoay qua hỏi Tào Thạch tiếp:

- Như thế nào? Bỏ tiền mua mạng, cái này hoàn toàn hợp lý. Các ngươi có nửa khắc để suy nghĩ. Chỉ là ta nhắc các ngươi một câu, ta có thể đợi câu trả lời của các ngươi, nhưng mà… hắc hắc, vị huynh đệ này của ta thì không đợi được đâu. 

Vừa nói, Long Vô Mệnh vừa tới gần Long Chiến vỗ vai hắn một cái. Long Chiến biểu hiện hung hãn, vừa xuất hiện đã gieo xuống sự sợ hãi cho Tham Lang dong binh đoàn, Long Vô Mệnh xảo trá như thế nào, lập tức lấy Long Chiến ra để thị uy. Hiệu quả ngay tức khắc, tiền có thể kiếm lúc nào cũng được, nhưng cái mạng nhỏ thì chỉ có một. Tào Thạch không chậm trễ, lập tức trả lời:

- Đáp ứng, ta đáp ứng. 

- Như vậy mới tốt. Để ta đếm xem, một, hai, ba… bốn mươi tám người còn sống, một mạng giá một ngàn kim tệ, tổng cộng hết là bốn mươi tám ngàn kim tệ. Ta thấy các ngươi không tệ, thế nên lấy rẻ một chút, năm mươi ngàn kim tệ đi. Giấy bút ta chuẩn bị sẵn rồi này, chỉ cần ký tên đóng dấu là xong. 

Còn đang vui mừng vì cái mạng nhỏ vẫn còn, thế nhưng ngay lập tức bị tạt một chậu nước lạnh vào mặt. Một mạng một ngàn kim tệ, tổng cộng hết là năm mươi ngàn kim tệ, cái này so với chết còn muốn tốt hơn à. Tào Thạch không nhịn được chửi mắng:

- Năm mươi ngàn kim tệ, sao ngươi không đi cướp luôn đi. 

- Ồ, Tào đoàn trưởng thật hào phóng à, lại muốn đổi sáu mươi ngàn kim tệ lấy bốn mươi tám mạng người. Ta đây rất sảng khoái, liền nhận ý tốt của đoàn trưởng. 

- Ngươi…

- Tám mươi ngàn kim tệ, số tiền này không nhỏ à nha. Tốt tốt!

Không phải nói, thực sự công phu mồm sư tử này của Long Vô Mệnh thật đúng là đệ nhất. Chỉ cần Tào Thạch mở miệng phản bác thì liền tăng lên mười ngàn kim tệ, những người chứng kiến, thậm chí là các sư huynh đệ của hắn cũng một đầu mồ hôi lạnh. Ngưu bức bậc này, có lẽ chỉ có mỗi Long Vô Mệnh mới làm được mà thôi. 

- Thôi được, ta đồng ý. 

Không còn cách nào khác, Tào Thạch đành phải đáp ứng. Chỉ là trong lòng đang âm thầm nói, sau khi trở lại Dương Phổ thành thì đừng hòng lấy được một cắc nào từ túi hắn. Dù sao lực lượng chính nằm ngay ở Dương Phổ thành, hắn không tin Long Vô Mệnh thực sự đến đó để đòi tiền của hắn. 

Thông minh như Long Vô Mệnh, làm sao không đoán được ý định của Tào Thạch là gì. Bất quá hắn chẳng quan tâm, bởi vì trong mắt hắn, Tào Thạch không là cái đinh gì cả. Hắn chỉ quan tâm một việc đó là Tào Thạch là con nợ của hắn mà thôi. 

- Tào đoàn trưởng thật sảng khoái. Đây, giấy nợ chín mươi ngàn kim tệ, ngươi ký tên vào đây. 

- Chín… chín mươi ngàn kim tệ…

Rõ ràng không có bất kỳ ý tứ phản kháng nào, thế nhưng lại bị tiếp tục bị Long Vô Mệnh ép giá, Tào Thạch thực sự muốn đập đầu vào đống đậu hũ chết đi cho rồi. Nhưng mà đập đầu vào đậu hũ có thể chết được, Tào Thạch này có thể sẽ đi vào truyền thuyết của nhân loại à nha. 

- Một trăm ngàn…

- Ta ký, ta ký…

Không đợi Long Vô Mệnh tăng giá, Tào Thạch lập tức ký vào giấy xác nhận hắn đang nợ Long Vô Mệnh chín mươi ngàn kim tệ. Chậm một khắc thôi, chẳng biết Long Vô Mệnh còn tiếp tục tăng số nợ lên nữa. 

- Được rồi, tờ giấy này ta giữ. Ngày sau ta tới Tham Lang dong binh đoàn bái phỏng một chuyến. Hy vọng khi đó, Tào đoàn trưởng nên biết làm gì à!

- Tất nhiên, tất nhiên. 

Tào Thạch trên khuôn mặt man rợ cố gắng nặn ra một nụ cười thân thiện, chỉ là vết sẹo lớn trên mặt hắn phối hợp với nụ cười càng khiến cho người ta sợ hơn. 

- Cút nhanh cho lão tử. 

Long Chiến thực sự đang rất ngứa mắt, nếu không phải vì cái khoảng… nợ giữa hắn là Long Vô Mệnh, chỉ sợ đã trực tiếp đập chết Tào Thạch rồi. Tào Thạch bị mắng một tiếng, sợ hãi nói:

- Còn đứng đây làm gì, đi mau. 

- Ấy khoan, Tào đoàn trưởng lại quên một việc rồi. 

So với Long Chiến, Tào Thạch này còn muốn sợ Long Vô Mệnh hơn. Hắn quay lại, hỏi:

- Không biết là chuyện gì? 

- Tài sản trên người hiện tại, vui lòng để lại rồi hẵn rời đi. 

Long Vô Mệnh nụ cười thập phần ôn hòa, nhưng lọt vào mắt của đám Tào Thạch thì giống như một cái bùa đòi mạng. Bọn hắn trong lòng giận dữ, trên đời này tại sao có người tham lam đến như vậy chứ? Chỉ là mắng nhiết trong lòng thôi, ngoài mặt vẫn phải nghe lời Long Vô Mệnh. Túi càn côn gom lại để một chỗ, sau đó bỏ chạy thật nhanh, nếu không chỉ sợ cái tên gia hỏa này lại đòi thêm. 

Nhìn thấy bọn chúng bỏ chạy như vậy, Long Vô Mệnh khuôn mặt giả bộ ngây thơ nói:

- Này này, bộ ta đáng sợ vậy sao? 

- Ta hiểu tâm trạng của bọn chúng mà. 

Nguyên một đám người đồng loạt nói, không khỏi khiến cho Long Vô Mệnh giật mình. Hắn cũng lười để tâm, thu gom lại đống Càn Khôn trạc đặt vào trong người, sau này tìm một chỗ rồi từ từ kê khai tài sản. 

- Lão thất, ngươi có nhiều tiền như vậy, cũng nên chia cho bọn ta chứ?

- Đừng hòng. Tiền này là do ta tốn công sức mới kiếm được, các ngươi dựa vào cái gì mà đòi ăn chia chứ? 

- Đừng có mà quá đáng như vậy. Đã không tình nguyện thì phải dùng sức vậy. Huynh đệ, tiến lên. 

Mới vừa rồi còn căng dây thần kinh, nhưng một khắc sau thì Lâm Yên không nhịn được mà bật cười. Đám thiếu niên này, thực lực cường hãn, lại còn vui tính như vậy, thật khiến người ta nhớ mãi không quên. Long Uyên thấy vậy, cười khổ:

- Để cho Lâm cô nương chê cười rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.