Chẳng biết vì sao, đám oán linh chốc lát trở nên trì trệ, tựa hồ đang kinh sợ thứ gì đó. Giữa muôn trùng oán linh vây lấy, thân thể hắn đã di chuyển, chậm rãi một cách từ từ. Rồi cánh tay của hắn vươn ra, chẳng biết lực lượng từ đâu, một quyền vung ra đánh bay đám oán linh ngăn cản hắn chuẩn bị nắm lấy Tu La chi kiếm. Nếu như có người chứng kiến, chỉ sợ đã có một phen hốt hoảng, bởi vì cánh tay của hắn đã không còn là huyết nhục nữa, mà toàn bộ da thịt đã bị đám oán linh cắn xé, chỉ để lại xương trắng mà thôi.
Bằng là người thường, gặp phải trường hợp này, không chết vì hoảng sợ thì cũng chết vì cạn kiệt tinh thần lực rồi. Có lẽ là bởi vì hắn không cam tâm, không chịu khuất phục, thế nên mới trụ vững như vậy. Trong bóng tối mờ ảo, tiếng quỷ lệ khóc gào, từng cơn gió lạnh thấu xương của chốn cửu u thổi lên, một nhân ảnh cô độc, người không ra người, quỷ không ra quỷ, chỉ có đôi mắt một mảng huyết quang, như đang thách thức thiên mệnh, để cho thiên đạo thấy rằng, số mệnh của hắn do chính hắn nắm giữ, không kẻ nào được phép định đoạt. Và thử thách nguy hiểm ấy, dù chỉ là một ngọn đèn le lói giữa phong ba bão táp, hắn vẫn trụ vững. Cốt thủ cầm Tu La chi kiếm, đám oán linh xung quanh hốt hoảng, tiếng khốc tru tréo, muốn bỏ chạy thì đột nhiên giữa hư không xuất hiện tám cái xoáy nhỏ, rồi dần dần khuếch trương lên, mỗi lúc một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-la-thien-ton/2770895/quyen-4-chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.