Tiếng tiêu trầm thấp dần, giống như sợi tơ lay động một cách tinh tế trong gió, rồi từ từ tắt lịm. Hắn ngồi ngăn ngắt bất động, nhẹ nhàng hạ ngọc tiêu, thở dài một hơi sâu lắng. Tiếng thở dài hòa cùng với không gian tịch mịch xung quanh, nghe như có vẻ bất lực. Ánh mắt nhìn đống lửa hồng đang cháy, chốc chốc lại nổ tí tách, chỉ là giống như tâm tình hắn đang hướng về một nơi nào đó xa xăm bất tận. Rồi hắn lại ngửa mặt lên nhìn bầu trời đầy sao, mỗi lúc một mình, hắn mới có cảm giác mình đang tồn tại.
Phảng phất trong đôi mắt ấy chứa đủ loại tâm tình, có phiền muộn, có ưu sầu, và đặc biệt kèm theo cả sự tang thương. Bỗng bàn tay hắn xuất hiện một cây trâm dài gần một gang tay, tuy nhìn đơn giản như lại được làm rất công phu, bên trên có gắn một con hồ điệp tinh tế. Hắn nhẹ nhàng nâng niu câm trâm trên tay, tựa hồ như là một vật trân quý, so với thiên tài địa bảo có lẽ còn muốn vượt xa.
Trong tâm trí hắn, một dáng người yểu điệu mơ hồ hiện lên, khuôn mặt non nớt, hai mắt linh động, trên môi luôn nở một nụ cười nhẹ nhàng. Đối với hắn, nụ cười ấy là đẹp nhất thế gian. Chỉ là, đã rất lâu rồi hắn chưa được một lần nhìn lại nụ cười ấy, mặc dù… hiện tại nàng đang ở cạnh hắn. Bởi vì, nàng đang ngủ, ngủ một giấc thật sâu, sâu đến nỗi hắn không thể khiến nàng có thể thức tỉnh trở lại được.
Cứ mỗi lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-la-thien-ton/2770882/quyen-4-chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.