Chương trước
Chương sau
Bất tử chi thân gồm bảy trọng: đệ nhất trọng Huyết nhục tự dũ, đệ nhị trọng Đoạn chi trọng sinh, đệ tam trọng huyết nhục tự diễm, đệ tứ trọng Đoạn đầu bất tử, đệ ngũ trọng Toái thần bất tử, đệ lục trọng Nhất niệm bất tử, và đệ thất trọng Trường sinh bất tử. Trịnh Thần Không hiện tại đã tu luyện được đến đệ nhị trọng Đoạn chi trọng sinh, cho dù bị chặt mất tứ chi, chỉ cần có đủ nguyên lực thì sẽ tự động mọc trở lại; còn đệ nhất trọng Huyết nhục tự dũ giúp hắn dù có bị đao kiếm chém như thế nào đi nữa thì vết thương sẽ tự động khép lại. 

Hiện tại có thể nói, trừ phi là gặp đại cao thủ Đấu thần kỳ Thượng thần cảnh và Đấu thần kỳ Chí tôn đại thần ra thì không ai có thể giết được hắn cả, nếu như sơ suất thì thậm chí có thể bị hắn giết ngược cũng không biết chừng. Cường giả từ Đấu thần kỳ Chủ thần cảnh trở xuống, hầu như Trịnh Thần Không không có đối thủ. 

Nhưng vẫn có hai chữ “hầu như” ở đây. Những nhân vật đồng tuổi với Trịnh Thần Không, có hai người có thể làm đối thủ của hắn, người thứ nhất chính là Tinh Hồn, và nếu mà Trịnh Thần Không thực sự đánh nhau với Tinh Hồn, giống như những gì Đế hồn đỉnh nói, Trịnh Thần Không tuyệt đối không phải đối thủ; còn nhân vật trẻ tuổi thứ hai chính là thánh tử thần bí Thiên Long thần điện. Tuy rằng đến bây giờ, Thiên Long thần điện vẫn chưa hề tiết lộ về vị thánh tử thần bí này, nhưng y không chỉ được Thiên Long thần điện chú trọng bồi dưỡng, mà ngay cả đệ nhất thế lực Vô thượng thiên cung đối với y cũng cực kỳ xem trọng, nếu không có gì bất trắc, trong tương lai trăm năm tới, nhất định y sẽ trở thành cung chủ Vô thượng thiên cung. 

Tinh Hồn và Trịnh Thần Không vẫn hoàn toàn chưa biết được trên đời này vẫn còn một kẻ xứng đáng đứng ngang hàng với hai người, nếu mà hiết được, không biết cả hai sẽ suy nghĩ như thế nào? 

Trở lại với câu chuyện, có lời nói của Đế hồn đỉnh, Trịnh Thần Không trong lòng yên tâm phần nào. Đôi mắt thâm thúy nhìn bàn tay phải đang nắm chặt của mình, trong đầu tự nói, chỉ cần có thể luyện tới tầng thứ bảy Trường sinh bất tử, nhất định thế gian này không có ai là đối thủ của hắn nữa. Đứng trên đỉnh cao của sức mạnh, đây chính là điều mà từ nhỏ Trịnh Thần Không tâm niệm. 

- Đến khi đó, ta muốn chính tay ta chặt đầu hắn xuống để kê dưới chân, cho thiên hạ này thấy, chống lại Trịnh Thần Không ta sẽ có hậu quả như thế nào!

Bỗng Trịnh Thần Không bật cười, giọng cười hoang dại và độc ác đến cực điểm, không khác gì ác ma trong truyền thuyết. Hàn khí lạnh lẽo quỷ dị xung quanh như đang ủng hộ hắn, từng đợt lạnh lẽo cứ từ từ dâng lên. 

********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********

Trời đã về đêm, ánh nguyệt quang huyền ảo nhẹ nhàng chiếu xuống thế gian. Trong khu rừng phi thường rộng lớn, mỗi một gốc đại thụ cũng phải cao ít nhất ba mươi, bốn mươi mét, thân to đến mười mấy người ôm mới hết. 

Táng cây xum xuê rậm rạp, cho dù là ban ngày ánh sáng mặt trời cũng khó mà xuyên qua được, nói chi là ánh nguyệt quang huyền ảo kia. Huyền thiên giới này trải qua tuế nguyệt vạn năm, nhưng vẫn có những nơi mà nhân loại vẫn chưa thể khai phá hết được. Kể như Đông hải, Mang hoang chi địa, Nam thần hoang và Bắc hoang cấm địa… và có cả những đại sâm lâm như thế này nữa. 

Ngẫu nhiên trong những đại sâm lâm này xuất hiện những đầu hoang thú vô cùng mạnh mẽ. Không giống như yêu tộc, hoang thú mang huyết mạch thượng cổ, trừ phi gặp được kỳ ngộ ăn được Hóa hình quả đã thành thục trên ngàn năm, nếu không thì không bao giờ có thể biến thành hình dạng của nhân loại được. 

Bởi vì hoang thú mang huyết mạch thượng cổ, thế nên lực chiến rất khủng bố. Tùy tiện một đầu hoang thú mới sinh, tu vi cũng đã mạnh ngang với võ giả bắt đầu tiến vào Nguyên thần kỳ. Còn nếu là một đầu hoang thú sinh sống vạn năm, kể như vạn niên Thôn thiên hồng mãng, cho dù là đại cường giả Chí tôn thần cảnh cũng thẹn không phải là đối thủ. 

Và hiện tại, trong đại sâm lâm phi thường rộng lớn này không ngờ lại xuất hiện một đầu hoang thú. Chỉ thấy cái đầu của nó to như cái vại nước, hao hao giống như đầu rắn, trên người lân phiến rậm rạp, trong miệng có răng nhọn, môi nhếch lên mang theo nước bọt đục ngồi tản mát sương mù lam nhạt, thân thể giống với ngạc ngư. Đầu hoang thú này gọi là Lam huyết cự tích. 

Không giống như bộ dạng kiêu ngạo trời sinh của hoang thú, Lam huyết cự tích này nhìn vô cùng thể thảm, trên đầu có mấy khối u, giống như bị người khác đánh vậy, trên người lân phiến tróc vẩy, tuy đang dần khôi phục nhưng vẫn có thể phát hiện được, chắc chắn đầu Lam huyết cự tích này bị một cao thủ nào đó thu phục. 

Và người này, chẳng ngờ lại chính là Tinh Hồn. Thân thể khổng lồ của Lam huyết cự tích nằm cuộn lại, chính giữ chính là bốn người Tinh Hồn, Phượng Cửu, Cơ Dung và Kiều An ngồi quanh đống lửa hồng. Kiều An và Cơ Dung vốn là yêu tộc, mà yêu tộc có cùng xuất xứ với hoang thú, thậm chí có thể nói là hậu duệ cũng không sai, nhìn Lam huyết cự tích đau khổ như vậy, hai người chỉ biết thở dài ỉ ôi. 

Còn nhớ chỉ vài giờ trước, khi màn đêm buông xuống, Tinh Hồn quyết định tạm thời dừng lại nghỉ ngơi một đêm. Sau khi rời khỏi Hàn Tịch đại lăng, Tinh Hồn gọi ra Tam nhãn thôn thiên sư chạy một mạch suốt bảy ngày bảy đêm. 

Bởi vì Tam nhãn thôn thiên sư vẫn chưa được hóa giải Tử vong quỷ khí trên người, thế nên chỉ có thời cưỡi nó trong vòng một tuần mà thôi. Mà khoảng cách từ đại sâm lâm này đến bờ Đông hải vẫn còn khoảng cách rất xa, nếu như Phượng Cửu không bị cấm chế trên người thì có thể trong thời gian ngắn nhất đưa bọn họ đến Đông hải. 

Thế nên sau khi Tinh Hồn để cho Tam nhãn thôn thiên sư nghỉ ngơi thì đồng thời cũng nghỉ lại một đêm để ngày mai lại tiếp tục. Chẳng ngờ, trong đêm tối bọn họ lại bị một sinh vật khổng lồ, sức mạnh kinh khủng tấn công. Chính là Lam huyết cự tích này. 

Đối với người khác, tuyệt đối sẽ trở thành con mồi của Lam huyết cực tích. Đáng tiếc, có lẽ hôm nay nó bị sao quả tạ chiếu, gặp ngay bốn người Tinh Hồn. Ngoại trừ Cơ Dung và Kiều An ra, ngẫu nhiên là Tinh Hồn hay Phượng Cửu đều có thể tùy tiện thu phục nó. Và kết quả là như vậy đấy, ăn một trận đau khổ mà cả đời cũng không dám quên. 

Người vui nhất đương nhiên là Tinh Hồn và Phượng Cửu rồi. Cứ tưởng sẽ hao tổn không ít công sức, không ngờ ông trời lại thương họ đến vậy, gửi ngay một đầu hoang thú Lam huyết cự tích để làm vật cưỡi. Kiều An và Cơ Dung nhớ lại khuôn mặt hai người khi đó vẫn không khỏi rùng mình, đôi mắt họ sáng rực lên nhìn Lam huyết cự tích, giống như đang muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy. Thậm chí là còn tranh nhau thu phục Lam huyết cự tích nữa chứ. Một người cũng đã đủ giải quyết, đằng này lại đến hai người đồng thời xuất thủ, có thể đoán được hậu quả của Lam huyết cự tích là gì. 

Một đầu hoang thú bá chủ một phương, bây giờ lại trở thành thú cưỡi của người khác. Cho dù là phẫn hận cũng không thể. Chỉ trách Lam huyết cự tích này quá nhọ thôi, gặp ai không gặp, lại gặp trúng hai kẻ ôn thần, một kẻ thì bất cần đời, còn một kẻ thì hành xử quyết đoán. 

Trở lại với chuyện chính, hiện tại đã thu phục được Lam huyết cự tích, như vậy sẽ tiết kiệm được thời gian và công sức rất nhiều. Với tốc độ của Lam huyết cự tích, chậm nhất là hai tháng có thể đến bờ Đông hải. Sau đó bọn họ phải tiếp tục vượt qua Đông hải, mất thêm một khoảng thời gian dài nữa mới có thể đến Bàn long đảo. 

Suy đi tính lại, chuyến hành trình này mất ít nhất nửa năm bọn họ mới có thể quay trở lại đại lục được. Người gấp nhất đương nhiên chính là Tinh Hồn. Hắn đang muốn sắp xếp lại đại sự ở Lang gia thành, và còn bế quan tu luyện nữa. Mà trong thời gian này, Trịnh Thần Không nhất định sẽ làm ra một số chuyện. Điều mà Tinh Hồn lo lắng nhất, ngộ nhỡ Trịnh Thần Không quyết định xuất quân tấn công Thiên Dương đại lục, đại kế của hắn sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.