Chần chừ một lúc, cuối cùng Yến Ngọc Lan vẫn quyết định mở phong thư ra. Trên lá thư chỉ có vẻn vẹn sáu chữ: ngày mai tại Tịch Dương lâu. Yến Ngọc Lan mặc dù phần lớn thời gian tu luyện ở Thiên Lam thần điện, nhưng dù sao cũng đã sống ở đây cũng đã một đoạn thời gian, đương nhiên có thể nhận ra được Tịch Dương lâu là ở đâu.
Bây giờ mặt trời đã ngã về phía tây, sắc trời đã sập tối. Yến Ngọc Lan ngồi trong ngôi đình, trên tay vẫn cầm chiếc vòng ngọc bích. Nguyệt quang nhẹ nhàng chiếu xuống mặt hồ, gió nhẹ thổi qua làm lay động mặt nước, tạo nên những con sóng nhỏ, dưới ánh nguyệt quang trở nên lấp lánh tuyệt đẹp. Khung cảnh lung linh thơ mộng là vậy, nhưng Yến Ngọc Lan gương mặt lại buồn rười rượi. Tâm trạng của nàng không tốn, phần nào khiến cho không gian có chút gì đó trở nên ảm đạm.
Đôi mắt trong như nước hồ thu, nhưng phản phất một nét bi thương, ngẩn đầu lên nhìn vầng trăng sáng trên trời. Bất giác trên đôi môi mềm mại nở ra một nụ cười. Một nụ cười thật đẹp, nhưng lại u sầu làm sao. Qua đêm nay, nàng sẽ gặp lại hắn.
Từ sau sự kiện đó, hắn đã mất tích hơn một năm. Bây giờ hắn đã xuất hiện, làm sao nàng không muốn gặp lại cho được. Hắn – Tinh Hồn, chính là người mà này yêu thương nhất. Nhưng cũng chính nàng đã tự hủy đi tất cả, quay lưng lại với hắn, thậm chí còn khiến cho hai người khác là Sở Tiểu Điệp và Tô Hân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-la-thien-ton/2770746/quyen-4-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.