Cự đản màu đen lơ lửng trên không trung, trên thân có những dòng huyết văn kỳ lạ, tựa hồ như là đang đập vạch. Không hiểu sao, trong lòng quỷ mị Tà Phong lại sinh ra một cảm giác nguy hiểm, lập tức lùi về phía sau, đứng sát vách tường, đề cao cảnh giác để đối phó với tình huống bất thường, đồng thời mục quang dán chặt vào cự đản.
“Thịch… thịch…” âm thanh giống như quả tim đang đập phát ra từ cự đản, mỗi lúc một lớn hơn, nghe rất đinh tai nhức óc. Bỗng ngay sau đó, cự đản bỗng lóe lên huyền quang. Trong ánh mắt kinh ngạc của quỷ mị Tà Phong, không gian Huyết trì ngục này giống như là biến thành cõi hư không, và hắn đang đứng bên ngoài thiên ngoại vậy.
Còn cự đản, tựa hồ nó chính là trung tâm của thế giới này. Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đang chiếu rọi vào cự đản, khiến cho khung cảnh trở nên huyền ảo lạ thường. Lực lượng thần kỳ của thiên ngoại tinh không liên tục truyền vào cự đản khiến cho huyền quang rực lên. Thời khắc này, chỉ có duy một mình quỷ mị Tà Phong là nhìn thấy được.
Trong lòng quỷ mị Tà Phong vừa kinh ngạc vừa khiếp hãi không thôi. Rõ ràng là đang đứng ở tầng thứ bảy Huyết trì ngục của Địa ngục tháp, sau khi Tinh Hồn lặn xuống đáy huyết trì để tiến hành khảo nghiệm thì dị tượng cứ liên tục xảy ra. Lực lượng huyết trì thì bị thôn phệ sạch sẽ, ngũ sắc lôi đình đột ngột xuất hiện, sau đó huyết trì trở thành một cái hồ bình thường, cuối cùng là cái cự đản này từ dưới đáy hồ bay lên, khiến cho không gian biến đổi thành ra như thế này.
Quỷ mị Tà Phong nội tâm tự hỏi, không lẽ tất cả chuyện này chính là bởi vì Tinh Hồn mà ra? Phải, chỉ có như vậy mới giải thích được dị tượng này mà thôi. Thế nhưng, rốt cuộc hắn là gì? Là người hay là yêu? Hoặc là bán yêu? Ngay từ lúc Tinh Hồn bước qua cánh cửa Khô lâu môn, quỷ mị Tà Phong đã nhìn thấy trên người Tinh Hồn có điểm dị thường rồi.
Tu vi cao cường như quỷ mị Tà Phong, vừa gặp Tinh Hồn vừa cảm nhận được trên người Tinh Hồn có khí tức của Long tộc. Có thể phát ra khí tức của Long tộc, một là hắn Long tộc đệ tử, còn hai là hắn đã hấp thu sức mạnh của Long tộc. Ban đầu quỷ mị Tà Phong nghĩ rằng Tinh Hồn đã hấp thu sức mạnh của Long tộc mới có khí tức Long tộc hiện hữu trên thân thể.
Nhưng bây giờ thì hắn không chắn rằng suy nghĩ của mình là đúng. Bởi vì cự đản trước mặt hắn bây giờ là một cái cự đản, ẩn chứa trong đó rất có thể chính là kẻ mà hắn mang đến đây, Tinh Hồn. Sự tồn tại của Tinh Hồn, không chỉ riêng một mình quỷ mị Tà Phong mà cả kẻ thù của Tinh Hồn, kể như Trịnh Thần Không, Sở gia Sở Hóa Long, Lý gia… rất nhiều kẻ tìm hiểu về lai lịch của Tinh Hồn, nhưng tất cả đều không có lời giải.
Bỗng có âm thanh lạ phát từ cự đản, nghe giống như là đang muốn phá ra vậy. Âm thanh càng lúc càng lớn, đồng thời lực lượng thần bí từ thiên ngoại phi thiên truyền vào mỗi lúc một nhiều, giống như là đang hân hoan cho sự tái sinh của chủ nhân hư không vậy. Chỉ nghe ầm một tiếng, từ chỗ của cự đản, đủ loại màu sắc bắn ra, tinh vân bao phủ khắp mọi nơi.
Bởi vì ánh sáng quá mạnh nên quỷ mị Tà Phong nhắm chặt mắt lại, đồng thời vận chuyển toàn bộ sức mạnh tạo ra một tầng kết giới bảo vệ thân thể. Nội tâm của quỷ mị Tà Phong lúc này cảm giác bản thân mình đứng trước cảnh tượng huyền diệu này tựa hồ như một hạt bụi vậy.
Cái cảnh quang này, lực lượng thần bí này quả thực quá mức đáng sợ. Cho dù hắn đã là người thiên cổ đi nữa, nhưng vẫn cảm thấy rất áp lực.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Tại một nơi thần bí khác trong cõi hư không, một tòa cung điện khổng lồ nằm lơ lửng, tiên khí bay lượn thành từng đám, nom mịn nhẹ nhàng. Mặt khoảng sân rộng lớn mênh mang, được lát bằng bạch ngọc thạch sáng lấp lánh. Xa xa có tiếng thác nước chảy, dưới vầng tinh quang tỏa ra một màu sắc rực rỡ tuyệt đẹp… quả thật tòa cung điện này chính là tiên cảnh trong truyền thuyết, hoàn hảo không một khuyết điểm.
Đặc biệt chính là, đứng tại tòa cung điện này, nhìn lên bầu trời có thể nhìn thấy được tòa bộ thiên ngoại hư không, bầu trời lấp lánh ánh sao, thật là hết sức kỳ diệu. Con người đứng trước cảnh tượng này liền có cảm giác rất nhỏ bé.
Tòa cung điện nằm lơ lửng giữa cõi hư không này tên gọi là Tử Tiêu cung, nơi của một nhân vật mạnh mẽ nhất thế giới Hồng Hoang này. Lúc này, đứng trong một tòa đại điện của Tử Tiêu cung, một lão nhân gia khoác trên người một bộ đạo bào màu xám, mái tóc trắng xóa được cột lại gọn gàng, gương mặt hồng hào nhìn rất ôn hòa, đôi mắt thâm thúy, giống như người đã trải qua sương gió của nhân gian, bộ râu trắng rất dài lay động theo từng cử động của lão. Tuy rằng không hề tỏa ra một chút khí tức nào, nhưng khi ai nhìn vào thì đều cảm giác được cốt cách của tiên nhân, khiến cho người ta không kìm được mà muốn thành tâm quỳ bài.
Trước mặt đạo bào lão giả là một kiện pháp bảo nhìn rất giống Thiên cơ bàn của Huyền cơ tôn giả, thế nhưng dường như phẩm cấp cao hơn rất nhiều lần. Đôi mắt thâm thúy của đạo bào lão giả nhìn chằm chằm xuống Thiên cơ bàn, quan sát rõ từng biến hóa mà Thiên cơ bàn phát ra. Sau đó thì nâng bàn tay phải lên bấm độn, khuôn mặt ôn hòa rơi vào trầm tư, giống như đang suy tính một điều gì đó.
Bỗng bên ngoài có một bóng người xuất hiện. Nhìn kỹ thì cũng là một lão nhân gia có cốt cách tiên nhân giống như đạo bào lão giả vậy. Lão giả bên ngoài cưỡi một đầu Ngũ trảo kim long đáp xuống mặt sân sáng bóng Tử Tiêu cung, sau đó lão liền rời khỏi đình đầu của Ngũ trảo kim long.
Lão nhân gia này trên người vận một bộ đạo bào màu xanh, mái tóc trắng xóa dài đến tận thắt lưng, trên đầu đội bạch ngọc kim quang, gương mặt sáng ngời, đôi mắt thâm thúy, giữa mi tâm có một ấn ký màu đỏ, bộ râu trắng rung chuyển theo từng bước chân. Giống như đạo bào lão nhân gia đang đứng trong đại điện, lam bào lão nhân gia này cũng mang đến cho người ta cảm giác muốn quỳ bái, chỉ là có một chút thua kém so với đạo bào lão nhân gia kia.
Đạo bào lão nhân gia cảm nhận được sự xuất hiện của lam bào lão nhân, liền ngửa đầu nhìn lên, trên gương mặt ôn hòa thoáng qua một nét lo lắng, nói:
- Dương Mi đạo hữu, sao ngươi đến đây?
Đạo bào lão nhân được gọi là Dương Mi bước đến gần Thiên cơ bàn, đứng đối diện với đạo bào lão nhân, đôi chân mày dài bỗng nhíu lại, sắc mặt hơi trầm, đáp:
- Vừa nãy lão phu cảm nhận được trong không gian có sự hỗn loạn nên liền cấp tốc chạy đến Tử Tiêu cung. Hồng Quân đạo hữu, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Có lẽ nào là…
Dương Mi đại tiên ý tứ mập mờ, thế nhưng Hồng Quân đạo tổ khẽ gật đồng, ý bảo suy đoán của Dương Mi đại tiên hoàn toàn chính xác. Sau đó thanh âm trầm xuống, nói:
- Đã hai lần hư không xảy ra sự hỗn loạn. Và cả hai lần đều hiện hữu khí tức của Nhị đệ, tuy rằng rất yếu ớt nhưng lão phu vẫn có thể cảm nhận được.
- Từ sau khi cuộc chiến đó, Huyền Hoàng đạo hữu, Thập đại thánh thú và kẻ đó biến mất khỏi thế gian. Đồng thời cuộc chiến đó cũng khiến cho Hồng Hoang thế giới xảy ra bí dị. Lão phu đi khắp nơi điều tra, thế nhưng tới tận bây giờ vẫn không có một tin tức gì. Chẳng biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến tình hình trở nên hỗn loạn như thế này.
Dương Mi đại tiên thở dài một tiếng, ưu tư nói. Hồng Quân đạo tổ nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt vẫn không quên theo dõi từng biến hóa của Thiên cơ bàn, trầm giọng nói:
- Lão phu suy đoán, có lẽ cuộc chiến của Nhị đệ và kẻ đó có thể đã phá hoại Thiên mệnh huyễn xích mới khiến cho Hồng Hoang thế giới trở nên hỗn loạn. Đến bây giờ, sự hỗn loạn tuy rằng không xuất hiện nhiều, thế nhưng trên Hỗn độn Cửu châu thâm cơ bàn tiên liệu rằng, “kiếp” một lần nữa lại kéo đến. Nếu không kịp thời ngăn chặn, Hồng Hoang thế giới sẽ tiêu tan.
Dương Mi đại tiên ánh mắt không khỏi thoáng qua một tia kinh ngạc, trong lòng thầm thán không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này. Hồng Hoang thế giới mà sụy đổ, vạn vật sinh linh toàn bộ sẽ chết. Gương mặt trịnh trọng nói:
- Thật nghiêm trọng. Hồng Quân đạo hữu, chuyện này có lẽ phải thông báo với bọn họ.
Hồng Quân đạo tổ gật đầu đồng ý:
- Lão phu cũng đang dự tính như vậy.
Sau đó Hồng Quân đạo tổ khu động thần niệm, như đang kêu gọi ai đó. Chỉ thấy ngay lập tức, từ bên ngoài có hai đồng tử xuất hiện. Hồng Quân đạo tổ nhìn hai đồng tử, nghiêm giọng nói:
- Hai ngươi truyền lệnh của lão phu, lập tức gọi Phục Hy, Nữ Oa, Nguyên Thủy, Thông Thiên, Đạo Đức, Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn trở về Tử Tiêu cung.
- Cẩn tuân thánh lệnh!
Hai đồng tử cung kính nhận lệnh, sau đó chuyển người đi ra ngoài, chớp mắt không thấy đâu nữa. Đại điện chỉ còn lại hai người Hồng Quân đạo tổ và Dương Mi đại tiên. Hồng Quân đạo tổ thở dài một tiếng, sau đó quay sang nói:
- Dương Mi đạo hữu, chúng ta đến Thiên Cơ cung thôi!
Dương Mi đại tiên gật đầu, liền hai người bước ra khỏi đại điện, hướng về phía Thiên Cơ cung mà đi. Trong đại điện, Hỗn độn cửu châu thâm cơ bàn linh quang chớp lóe. Chẳng biết được, “kiếp” mà Hồng Quân đạo tổ và Dương Mi đại tiên nhắc đến là gì. Thế nhưng khiến cho hai người thần sắc nghiêm trọng đến như vậy, chắc chắn là không hề tầm thường. Hồng Hoang thế giới xem ra đang chuyển biến.
*********
Trở lại với huyền cảnh, sau khi cự đản nổ tung, tinh vân chớp lóe. Hình ảnh cuối cùng mà quỷ mị Tà Phong nhìn thấy được trước khi nhắm chặt mắt lại chính là có một sinh vật kỳ lạ tắm mình trong hào quang tinh vân. Không biết vì sao, hắn chỉ là một linh hồn được Địa ngục tháp lưu giữ nhưng lại bị lực lượng thần của thiên ngoại tinh không làm cho ngất đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]