Chương trước
Chương sau
Mỗi phương thế lực không có quá năm mươi võ giả được phép tiến nhập phế tích cung điện Băng Đà sơn. Tính tổng số lượng thì trên dưới năm trăm võ giả, những người còn lại chỉ còn cách đứng đợi ở bên ngoài mà thôi. Sau đó nửa khắc, Trịnh Thần Không bắt đầu dẫn đám thuộc hạ đi bắt đầu tiến vào phế tích. Ngay khi bọn người Trịnh Thần Không vừa đi xuyên qua, thì bỗng nhiên không thấy đâu nữa. Tinh Hồn nhíu mày, thiết nghĩ không lẽ cái tòa phế tích kia cũng là một thế giới biệt lập? Như vậy nguy cơ bị chia rẽ khi vừa tiến nhập là rất cao. Nghĩ ngợi một lúc, Tinh Hồn liền nói với Phượng Cửu:

- Phượng Cửu, ngươi giúp ta khắc hỏa ấn vào người bọn họ, để sau khi vào trong phế tích có thể nhanh chóng hội họp lại.

Phượng Cửu gật đầu đồng ý, liền dùng niệm lực khắc mười cái hỏa ấn lên tay mười yêu vương. Phượng Cửu cũng định khắc cho Tinh Hồn nhưng bị hắn từ chối, bảo rằng muốn tự mình tầm bảo. Rồi quay sang nói với mười yêu vương:

- Sau khi vào trong đó, trong thời gian ngắn nhất phải tập hợp lại với nhau, hạn chế ít nhất xung đột với tám đại thế lực kia. Vương Ninh, ta cho ngươi làm thủ lĩnh, những kẻ khác đều phải nghe theo lời ngươi.

Vương Ninh chân thân chính là Huyết hỏa sư vương, thực lực có thể coi là mạnh nhất trong mười đầu yêu vương. Sau khi phục dụng Hóa Hình đan, tuy rằng không đột phát được Yêu vương hậu kỳ, thế nhưng đã vô hạn tiếp cận. Nếu như đạt được kỳ ngộ trong phế tích, chắc chắn Vương Ninh có thể đột phá Yêu vương hậu kỳ.

Vương Ninh gật đầu nhận lệnh. Rồi khi chuẩn bị tiến vào phế tích thì bỗng Tinh Hồn lại căn dặn thêm một điều:

- Còn một chuyện nữa. Nếu như ngươi thấy mấy người kia gặp bất trắc thì nhất định phải tương trợ bọn họ. Rõ chưa.

Đám người Tinh Hồn muốn ám chỉ, đương nhiên chính là đệ tử Long tộc. Vương Ninh đương nhiên không nhận ra được thân phận thực sự của đám đệ tử Long tộc, thế nhưng đã là mệnh lệnh của Tinh Hồn, hắn không dám chậm trễ mà lập tức tiếp nhận.

Nói xong, Tinh Hồn cùng mười vương bắt đầu tiến vào phế tích. Chỉ thấy khung cảnh trước mắt đảo lộn, lập tức bọn họ bị phân tán ra khắp nơi, mỗi người một phương. Quả đúng như những gì Tinh Hồn dự đoán, nếu không phải vừa nãy bảo Phượng Cửu khắc hỏa ấn để bọn họ dễ tìm lại được nhau, thì chắc chắn mười yêu vương này gặp rắc rối không ít.

Tử linh quỷ khí lạnh lẽo như hàn băng, cắt vào da thịt. Trong không gian này bị bao phủ bởi mây đen, tiếng gió rít lên tựa như âm thanh quỷ khốc vậy, thật không khác gì chốn địa ngục. Tinh Hồn mở mắt ra, thì thấy mình đang đứng trên một ngọn núi, mục quang quét ngang một vòng, liền cảm nhận được nơi này hoàn toàn không có sự sống. Chân chính là một vùng đất chết.

Tinh Hồn cau mày suy nghĩ, chẳng lẽ phế tích cung điện kia chỉ là vỏ bọc bên ngoài để che giấu vùng tử địa này sao? Ai là chủ nhân của phế tích và vùng tử địa này? Những câu hỏi cứ liên tục tuôn ra, làm cho Tinh Hồn mỗi lúc càng có hứng thú đối với nơi khỉ ho cò gáy này.

Đang đứng yên bất động, bỗng Tinh Hồn cảm nhận được có một luồng quỷ khí đang hiện hữu sau lưng. Từ bóng tối phía sau, một đôi mắt màu đỏ như máu, toàn thân là một màu đen kịt. Bỗng nó phóng người một cái, tốc độ nhanh như gió, móng vuốt sắc bén vồ lấy Tinh Hồn. Chỉ là, giống như vừa đánh vào không khí vậy. Vừa nãy, nó vừa đánh vào tàng ảnh của Tinh Hồn.

Khi nó ngửa đầu lên, thì đồng thời Tinh Hồn cũng từ bên trên lao xuống. Tốc độ của hắn còn nhanh hơn yêu thú bên dưới rất nhiều, tử khí tụ thành đao cương, hướng đỉnh đầu của yêu thú mà chém. Chỉ nghe xẹt một tiếng, tử huyết bắn ra như vòi, con yêu thú thậm chí không kịp kêu la một tiếng thì sự sống của nó đã triệt để biến mất, thân thể khổng lồ ngã rầm xuống, máu tươi chảy lên láng.

Yêu thú vừa bị Tinh Hồn giết chết là một đầu tử linh yêu thú – tử linh lang. Tuy rằng giống với những tử linh yêu thú mà Tinh Hồn gặp ở chuyến lịch lãm Ma thú môn, thế nhưng sức mạnh và tử linh chi khí lại nồng đậm hơn rất nhiều. Chỗ hiện tại Tinh Hồn đang đứng, có lẽ chỉ mới là vùng phụ cận mà thôi. Vừa nãy mở ra Thiên ma nhiếp hồn chi nhãn, Tinh Hồn lờ mờ nhìn thấy có một tòa tháp quỷ dị sừng sững ở phía đằng xa. Tòa tháp đó chắc chắn cất giữ bí mật của vùng tử địa này.

Ở trong đây không thể phân biệt được ngày và đêm, thế nhưng Tinh Hồn vẫn xác định được mình đã ở trong này được một ngày rồi. Xung quanh là một màn sương mờ, nếu không phải Tinh Hồn thức tỉnh thần thông Thiên ma nhiếp hồn chi nhãn thì có lẽ cũng bị lạc đường rồi. Không biết đám Vương Ninh hiện tại đã tái ngộ với nhau chưa nữa.

********* Quyển 3: Ma chi quân vương ********* Mai không có chương mới!

Đã đi một quãng đường dài, cảm thấy thân thể hơi mệt nên Tinh Hồn quyết định dừng lại nghỉ ngơi một lúc. Nhặt mấy khúc củi, Tinh Hồn kết ấn triệu gọi ra lửa đốt cháy lên để cho dễ nhìn một chút. Lại lấy ra một khúc thịt trong Huyền Tiên các đem nướng lên. Thịt này chính là thịt của Song đầu hắc tuyến xà mà Tinh Hồn đã giết trước đây, thuận tiện đã lấy đi một khối thịt để sau này nghỉ ngơi nơi hoang vu thì có thứ dùng làm mồi nhắm.

Trong lúc chờ thịt chín, Tinh Hồn lấy ra một bình rượu ngồi uống. Rượu này được Tinh Hồn mua ở Kim Bích thành, cũng xem là một loại hảo tửu. Có điều, từ trước đến giờ chưa có một loại rượu nào hợp khẩu vị của hắn. Xem ra, sau này phải tự tay mình ủ rượu rồi, Tinh Hồn thầm nghĩ như vậy.

Cách đó không xa, có năm bóng người đi cạnh nhau, trên tay cầm chặt bảo kiếm, tinh thần cảnh giác quan sát xung quanh. Bỗng có một thiếu nữ lên tiếng phá tan sự yên tĩnh:

- Hình như bên kia có người.

Một nữ tử khác bên cạnh nàng, cảnh giác hỏi:

- Tàng Tử Đan, muội chắc chứ?

- Chắc chắn. Muội ngửi được mùi thịt rất thơm từ chỗ đó tỏa ra.

Thiếu nữ tên Tàng Tử Đan chắc nịch nói. Nữ tử bên cạnh liền nói với mấy người còn lại:

- Hay là qua bên đó xem sao. Có điều, không được hạ thấp cảnh giác.

Bốn người gật đầu, sau đó từ từ tiến tới vị chỗ của Tinh Hồn.

Đang uống rượu, Tinh Hồn liền phát hiện có người đang tới. Thần thức liền tản ra, cách Tinh Hồn hai mươi mét có năm người. Tu vi bọn họ, mạnh nhất là Thiên thần cảnh trung kỳ gồm có hai người, ba người còn lại tu vi Thiên thần cảnh sơ kỳ. Bỗng Tinh Hồn lắc đầu cười, tu vi kém đến như vậy mà dám tiến vào đây, quả thực là không coi trọng cái mạng nhỏ của mình.

Tuy rằng đã phát hiện bọn họ, nhưng Tinh Hồn vẫn một mực ngồi yên uống rượu. Năm phút sau, năm người bọn họ đã đến được chỗ Tinh Hồn đang ngồi. Trông thấy bọn họ, Tinh Hồn liền lập tức có ấn tượng ngay. Trong số bọn họ, có hai người trước đây Tinh Hồn gặp được ở Dạ sơn.

Chưa kịp chào hỏi gì, nữ tử tên Tàng Tử Đan đã chạy đến, ngồi xuống cạnh Tinh Hồn, thần tình vô cùng trong sáng tựa như một thiếu nữ mười bốn mười lăm vậy. Giọng nói trong trẻo như tiếng chim hót, hỏi:

- Tiểu ca ca, đây là thịt gì mà thơm quá vậy?

Biểu cảm của Tàng Tử Đan khiến cho Tinh Hồn lẫn bốn người đi cùng với nàng ngây người ra. Tinh Hồn đờ ra, vài giây sau liền bật cười.

Tàng Tử Đan này có lẽ cùng đã mười tám tuổi, mái tóc đen dài, trên đầu cài hờ một cây tram trong suốt có gắn 3 viên trân châu tuyệt nhẹ nhàng lay động trong từng cử động của nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn, nước da trắng ngần, chiếc mũi dọc dừa, trên đôi môi anh đàu đỏ thắm luôn có một nụ cười tinh nghịch nhưng cũng không kém phần thông minh. Trên người khoắc một chiếc áo choàng màu hồng, y phục màu trắng ôm chặt lấy chiếc eo nhỏ nhắn, bên hông lại đeo một cái chuông màu lục nhỏ lúc la lúc lắc, tạo nên những âm thanh rất vui tai. Tất cả những điều đó làm bật lên vẻ đẹp của nàng.

Tinh Hồn thanh âm ôn hòa, trả lời:

- Thịt của Song đầu hắc tuyến xà, vừa ngon lại vừa có lợi cho thân thể. Thế nào, cô nương muốn dùng một miếng chứ?

Tinh Hồn cầm cây thịt lên, vừa hít vừa nói, mùi thơm của thịt nước vốn đã lan tỏa ra xung quanh. Nhìn hắn bây giờ giống như đang dụ dỗ con gái nhà lành vậy. Chỉ thấy Tàng Tử Đan đôi mắt sáng lên, dán chặt đôi mắt vào cây thịt nướng trên tay Tinh Hồn, gật đầu lia lịa:

- Rất muốn. Rất muốn.

Tinh Hồn chưa kịp đưa thì Tàng Tử Đan đã nắm lấy cây thịt, há mồm xơi một miếng thật ngon lành. Nữ tử đi cùng với nàng hoảng hồn lên tiếng ngăn cản:

- Tử Đan, từ từ đã…

Thế nhưng đã muộn rồi, Tàng Tử Đan gương mặt vô cùng thưởng thức cây thịt nướng. Khiến cho Tinh Hồn kinh ngạc không thôi, Tàng Tử Đan này quả thức hết sức ngây thơ trong sáng. Nếu như gặp phải kẻ có tâm địa xấu xa thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa. Không hiểu sao, Tinh Hồn nhìn Tàng Tử Đan lại chợt nhớ đến Tô Hân Nhi. Cả hai tuổi đều sàn sàn như nhau, tính cách cũng giống như một khuôn đúc ra vậy.

Đang lúc suy tư, bốn người kia cũng đã tiến đến bên cạnh Tàng Tử Đan, vẫn giữ thái độ cảnh giác đối với Tinh Hồn. Nữ tử vừa nãy lên tiếng ngăn cản Tàng Tử Đan hướng Tinh Hồn nói:

- Ta tên Chu Ân, không biết công tử xưng hô như thế nào?

Câu hỏi của Chu Ân khiến cho Tinh Hồn bừng tình, đôi mắt liền nhìn lên. Chu Ân này, so với Tàng Tử Đan thì lớn hơn vài tuổi, dáng người nở nang, gương mặt diễm lệ, cũng xem như là quốc sắc thiên hương. Nhưng đối với những nữ tử trước đây mà Tinh Hồn gặp qua thì khó có thể bì được. Nghe nàng hỏi, Tinh Hồn ngẫm nghĩ vài giây thì trả lời:

- Ta tên Dạ Quân.

Tinh Hồn vẫn quyết định sử dụng cái tên giả trước đây. Lúc trước Hoa Tử Khâm đã cho hắn biết, tên của hắn đã có trong Long hổ bảng, xếp hạng chỉ dưới đệ nhất thiên tài Trịnh Thần Không. Hiện tại Tinh Hồn không muốn để người khác phát hiện ra thân phận, cổ nhân có câu: không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn, Tinh Hồn không thể không cẩn thận được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.