Chương trước
Chương sau
Lão tài phiệt mặt mũi co lại như khỉ ăn phải ớt, nội tâm cực kỳ tức giận, liền đẩy lên giá cao hơn:

- Một trăm năm mươi lăm ngàn.

- Hai trăm ngàn.

Tinh Hồn vẻ mặt lãnh đạm ra giá hai trăm ngàn. Cả đại sảnh ai nấy giật mình, giá để mua song sinh nữ tử xà tộc kia một trăm năm mươi ngàn đã là rất cao rồi, không ngờ lại một lần đẩy lên hai trăm ngàn. Ai nấy đều đánh giá Tinh Hồn, không biết là vương tôn công tử nhà nào đây.

Trần Lâm Kiến cực kỳ hưng phấn trong lòng, gõ gõ cái búa xuống bàn nói:

- Vị công tử đây ra giá hai trăm ngàn kim tệ. Không biết còn vị nào ra giá cao hơn không?

Mọi người lại hướng về phía lão tài phiệt bụng bự kia. Chỉ thấy đầu lão nổi lên gân xanh, thế nhưng cuối cùng vẫn không ra giá, bởi lão biết dù có tiếp tục nâng giá, thì vẫn bị Tinh Hồn chèn ép mà thôi. Thế nên đành từ bỏ để khỏi phải mất mặt. Thấy lão ta không tiếp tục đưa ra giá nữa, Trần Lâm Kiến đành phải thành giao song sinh nữ tử xà tộc kia cho Tinh Hồn:

- Lần thứ nhất…

- Lần thứ hai, có vị nào ra giá nữa không?

- Lần thứ ba. Thành giao.

Tinh Hồn nhẹ gật đầu. Trần Lâm Kiến cho người đẩy cái lồng giam giữ song sinh nữ tử xà tộc kia vào lại, sau khi kết thúc mới để cho hai nàng nhận Tinh Hồn làm chủ. Buổi đấu giá lại tiếp tục diễn ra, kiện hàng thứ hai là một thanh bảo kiếm Hoàng cấp cao giai. Đa số là võ giả Hoàng cấp và Đế cấp tranh nhau mua, còn võ giả Thánh cấp trở nên, căn bản là không lọt vào mắt. Cuối cùng thanh bảo kiếm này được một võ giả Đế cấp mua được, thế nhưng giá lại không có băng hai nữ tử xà tộc mà Tinh Hồn đã mua.

Liên tục tám món hàng kế tiếp Tinh Hồn vẫn một mực không có động tĩnh. Hai vị công tử Hoa Tử Khâm và Dịch Phong Hành cũng không hề tham gia đấu giá, chỉ lặng lẽ quan sát Tinh Hồn. Lại nói, có thể ngồi phòng dành cho khách cao cấp, thân phận của hai người này đúng là rất không tầm thường.

Đến kiện hàng thứ mười hai, người ở bên trong đưa ra một cái hộp gỗ được làm bằng thiết mộc. Khi cái hộp gỗ mở ra, một cỗ hương thơm lan tỏa ra không gian, quang mang nhè nhẹ rực sáng, Trần Lâm Kiến nói:

- Đây là năm loại linh dược, bao gồm: Nguyệt Kiến thảo, La Tâm thảo, Huyết ô, Nguyên thai quả và Hóa Hình thảo. Đều là là dược đã ngoài ngàn năm tuổi. Giá khởi điểm một trăm vạn kim tệ. Mỗi lần ra giá không được thấp hơn mười vạn kim tệ.

Tinh Hồn đôi mắt rực sáng. Năm loại linh dược kia, có hai loại hiện giờ hắn đang rất muốn tìm kiếm, chính là Nguyên Thai quả và Hóa Hình thảo. Nguyên Thai quả là tài liệu chính để luyện chế Tẩy tủy đan, còn Hóa Hình thảo là tài liệu luyện chế Hóa Hình đan. Yêu thú phục dụng Hóa Hình đan thì sẽ hóa thành hình người. Hiện tại bên trong Huyền tiên các của Tinh Hồn đang có mấy đầu yêu thú mà trước đây Tinh Hồn thu phục. Tinh Hồn đang dự định tìm kiếm Hóa Hình thảo hoặc là Hóa Hình đan để cho mấy đầu yêu thú này phục dụng, sau này sẽ rất hữu ích đối với hắn. Không ngờ trong đấu giá hội lần này lại có cả Hóa Hình thảo, khiến cho nội tâm rất vui mừng.

Ngay khi Trần Lâm Kiến để mọi người ra giá thì liền có người lên tiếng:

- Bổn công tử ra giá một trăm mười vạn.

- Ta ra giá một trăm hai mươi vạn.

- Một trăm bốn mươi vạn.

- ………

Chẳng mấy chốc giá đã được đẩy lên hai trăm vạn kim tệ, thế nhưng vẫn có dấu hiệu ngừng lại, vẫn đang tiếp tục tăng. Phía trên tầng ba dành cho khách cao cấp, Dịch Phong Hành nói với Hoa Tử Khâm:

- Cái Nguyên Thai quả kia dùng để luyện chế Tẩy tủy đan, nếu phục dụng nó chính là có thể tẩy kinh phạt tủy, nâng cao tiềm chất võ giả.

- Ừ, Tôn Chương, ngươi ra giá đi.


Hộ vệ tên Tôn Chương gật đầu nhận lệnh, rồi hô lớn:

- Ba trăm vạn kim tệ.

Cả đại sảnh nhìn lên tầng ba dành cho khách cao cấp. Tinh Hồn đồng dạng cũng như vậy, nhưng khác với những võ giả kia, Tinh Hồn thi triển Thiên ma nhiếp hồn chi nhãn, có thể nhìn xuyên thấu được tất cả. Lập tức Tinh Hồn nhận thức được mấy người này là ai. Bởi vì trong đó có ba kẻ hôm qua đã theo dõi Tinh Hồn. Có vẻ như hai thiếu niên có tu vi Thiên thần cảnh sơ kỳ và Thiên thần cảnh trung kỳ là người đã ra lệnh cho ba người Lữ Tín, Xích Bảo Thụ theo dõi Tinh Hồn. Bỗng trên khóe miệng nở một nụ cười lãnh đạm.

Khi Tôn Chương hô giá ba trăm vạn, cả đại sảnh im lặng một hồi lâu, lại có người khác lên giá. Người này đồng dạng cũng là một vị khách ngồi ở phòng dành cho khách cao cấp.

- Ba trăm mười vạn kim tệ.

Lại có một người khác nâng giá cao hơn:

- Ba trăm hai mươi vạn kim tệ.

Chính là một giọng nữ. Tinh Hồn nghe cái giọng này hơi quen, nhìn qua thì thấy, những người trong phòng đó mặc y phục Cổ La tông. Người nữ vừa rồi lên tiếng ra giá là người đi cùng với Vệ Hải Chính đã bị Tinh Hồn đánh văng ra đường. Có vẻ như, cái giá của năm linh dược kia ở mức ba trăm vạn kim tệ vẫn chưa thể dừng lại. Thế nên Tinh Hồn vẫn tạm thời im lặng để bọn họ đấu đá.

Tôn Chương được sự đồng ý của Hoa Tử Khâm, liền ra giá:

- Bốn trăm vạn kim tệ.

Nam tử ngồi ở phòng cao cấp và người Cổ La tông đồng thời nhìn giang phòng của Hoa Tử Khâm. Chỉ thấy bên Cổ La tông, một nam tử trẻ tuổi, gầy yếu với đôi môi mỏng, cặp lông mi nghiên dài, đôi mắt sắc bén, tu vi cao hơn Vệ Hải Chính một bậc tức giận quát:

- Hừ, cũng dám tranh đoạt với bổn công tử. Hồ Đông, lập tức điều tra, người ở phòng số ba kia là ai.

- Tuân lệnh công tử.

Lão giả Hồ Đông nhận lệnh rồi bước ra khỏi phòng. Thiếu niên âm tà này nheo mắt lại, đứng thẳng người dậy, nhìn hắn tựa hồ như một thanh kiếm vậy, khí thế toát ra, tự mình ra giá:

- Bổn công tử ra giá Bốn trăm năm mươi vạn kim tệ. Kẻ nào dám cùng Vệ Vô Thanh ta tranh đoạt.

Cả đại sảnh giật mình. Cái tên Vệ Vô Thanh này, tựa hồ rất có uy danh ở Tiềm Uyên thành này. Vệ Vô Thanh chính là sư huynh Vệ Hải Chính, năm nay đã năm mươi tuổi, tu vi Hoàng cấp trung kỳ, là một trong những tinh anh đệ tử giỏi nhất Cổ La tông, được tông môn coi trọng bồi dưỡng. Đương nhiên, Vệ Vô Thanh này cũng giống như với đệ đệ Vệ Hải Chính, cậy tài khinh người, gây ra rất nhiều chuyện ở Tiềm Uyên thành. Thế nhưng có Cổ La tông phía sau nâng đỡ nên không ai dám lên tiếng cả. Mà cho dù có người đi nữa, kết cục cũng rất chi là thế thảm.

Hiện tại Vệ Vô Thanh dựa vào danh tiếng Cổ La tông chấn áp mọi người để thu mua năm loại linh dược kia. Có kẻ sợ hãi hắn và Cổ La tông, đành phải im lặng không dám ra giá nữa. Nhưng ở đây lại có Tinh Hồn, Hoa Tử Khâm và Dịch Phong Hành, đối với một Cổ La tông nho nhỏ hoàn toàn không để vào mắt. Chỉ thấy Dịch Phong hành cười cười, nói lớn:

- Ta ra giá năm trăm vạn kim tệ.

Vệ Vô Thanh đôi mắt nổi lên gân đỏ, trừng mắt nhìn sang phòng số ba, chính là phòng của Hoa Tử Khâm cùng Dịch Phong Hành. Đương nhiên, phòng cao cấp dành cho khách cao cấp đã được bố trí một cái tiểu trận nên không thể nhìn xuyên được. Vệ Vô Thanh rõ ràng là rất tức giận, trong năm loại linh dược kia, có đến bốn cái linh dược đầu tiên là hắn rất muốn có được. Chính hắn đã đưa ra cái danh Vệ Vô Thanh lại có người to gan ra giá cao hơn, đúng là đã chạm vào tự ái của hắn. Thế nhưng, mức giá dành cho năm loại linh dược kia, Dịch Phong Hành ra giá năm trăm vạn là đã quá mức vượt rồi.

Trần Lâm Kiến đương nhiên là người vui mừng nhất, chỉ thấy lão gõ gõ cái búa, nói:

- Vị công tử kia ra giá năm trăm vạn kim tệ, có ai ra giá cao hơn không. Phải biết, Nguyên Thai quả chính là tài liệu luyện chế Tẩy tủy đan, tác dụng tẩy kinh phạt tủy, nâng cao tu vi, tiềm năng sau này chính là không thể đo lường được. Mà bốn loại linh dược còn lại, chỉ cần là có Lục cấp luyện dược sư trở lên, cơ hội để luyện chế ra đan dược là rất cao.

Trần Lâm Kiến nêu ra công dụng của năm loại linh dược để kích thích những người ở đây, nhưng lại hướng về căn phòng số năm của Vệ Vô Thanh, kích động hắn ra giá cao hơn. Vệ Vô Thanh hừ lạnh, lập tức ra giá:

- Ta ra giá năm trăm mười vạn kim tệ.

Đây đã là giá cực hạn rồi, tuy rằng Vệ Vô Thanh đem theo nhiều hơn khoảng này, thế nhưng vẫn cần để mua món hàng áp chót là Tinh tú băng quả kia. Dịch Phong Hành ở phòng số ba, phe phẩy cái quạt, lắc đầu cười. Nhưng khi Dịch Phong Hành định ra giá thì Tinh Hồn ngồi ở bên dưới, lãnh đạm ra giá:

- Bảy trăm vạn.

Dịch Phong Hành, Hoa Tử Khâm, Vệ Vô Thanh cùng tất cả mọi người nhìn xuống Tinh Hồn. Lập tức mọi người nhận thức được, Tinh Hồn chính là người đã ra giá hai trăm ngàn kim tệ để mua hai nử tử xà tộc. Bây giờ, Trần Lâm Kiến mới cật lực nhìn Tinh Hồn, liền phát hiện ra tu vi Tinh Hồn là Chân thần cảnh sơ kỳ. Đây là do Tinh Hồn đã cố ý che giấu, tu vi thật sự của hắn đã là Thần Vương cảnh sơ kỳ.

Trần Kiến Lâm nhận thức, đương nhiên những người khác cũng nhận thức được. Ai nấy đều nghĩ, Tinh Hồn còn trẻ mà tu vi lại rất cao cường, tài sản trong người lại rất nhiều, hiển nhiên gia thế sau lưng không tầm thường. Hoa Tử Khâm lập tức ra hiệu cho Dịch Phong Hành dừng lại không tiếp tục ra giá nữa. Đồng thời nhìn sang phòng của Vệ Vô Thanh.

Chỉ thấy hắn muốn tức đến hộc máu. Không chỉ có một người chống lại Vệ Vô Thanh, lại xuất hiện thêm một kẻ thứ hai. Mà kẻ này, ra giá tựa hồ còn hơn cả mấy tên ở phòng số ba nữa. Vệ Vô Thanh tức giận, hắn tuy cần năm loại linh dược kia, nhưng cái giá bảy trăm vạn kim tệ là quá cao, hắn không thể ra giá được nữa. Đành phải đưa mắt nhìn Lục Nguyên thương hội thành giao cho năm cái linh dược kia cho Tinh Hồn.

Buổi đấu giá tiếp tục diễn ra. Dịch Phong Hành mua cho mình một cái bảo kiếm Thiên cấp sơ giai với giá bốn trăm năm mươi vạn kim tệ mà không gặp phải cản trở gì. Còn Vệ Vô Thanh kia thì đang chờ đến Tinh tú băng quả. Hiện tại đấu giá đến cái gốc bảo thụ thần bí. Trần Lâm Kiến nói:

- Đây là một gốc cây mà Lục Nguyên thương hội vô tình có được. Được các Kiểm định sư xác định là có từ thời thượng cổ Huyền Thiên giới. Tuy rằng không còn sinh cơ nữa, nhưng tác dụng vẫn là rất lớn. Giá khởi điểm hai trăm vạn kim tệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.