Rời khỏi đại điện, mấy tên Hồng Vu Đan, Liễu Bách, Long Vũ, Phạm Tiêu và Mộc Lâm Nhi liền đi theo mấy vị chấp sự trở về tiểu viện tu luyện. Chỉ còn duy nhất một mình Nhậm Phi Yến là đứng lại, có lẽ là đang đợi phụ thân của nàng. Ngồi trên bậc cầu thang, ánh mắt đen lấp lánh nhìn về phương xa. Rồi nàng lấy ra Bích ngọc huyết phượng bài, nâng niu trên tay. Ngọc bài tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, một luồng khí tức ấm ấp truyền vào cơ thể nàng làm cho tâm tình của nàng nhẹ nhõm hơn một chút. Nhưng trên gương mặt xinh đẹp vẫn man mác một nỗi buồn bân quơ nào đó.
Bỗng đằng sau có người đi tới, thế nhưng lại không hề có tiếng bước chân, thân thủ quả thực cao thâm. Người vừa đến chính là Nhậm Thiên Hành. Hắn dừng lại phía sau Nhậm Phi Yến, giọng bình thản nói:
- Yến nhi, con đang nghĩ gì đấy?
Nghe giọng của Nhậm Thiên Hành, Nhậm Phi Yến như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, lập tức đứng thẳng dậy, quay lại nhìn Nhậm Thiên Hành đang mỉm cười. Tâm tư ưu phiền bỗng chốc biến mất, thay vào đó là một nụ cười tươi, tựa như trăm ngàn đóa hoa nở rộ, ôm chầm lấy Nhậm Thiên Hành, nói:
- Phụ thân, nữ nhi rất nhớ phụ thân.
Nhậm Thiên Hành nhẹ nhàng xoa đầu nàng, cười cười nỏi:
- Ta cũng vậy. Mấy tháng nay cực cho con rồi. Nào, về nhà thôi, mẫu thân rất nhớ con đấy.
Nàng gật đầu một cái, Nhậm Thiên Hành liền ôm lấy nàng, mở ra đôi cánh bay thẳng từ Thông Thiên phong trở về Bách Thảo phong. Ngay sau khi Nhậm Thiên Hành vừa đi mất, thì trên cao xuất hiện một bóng người, đích thị là điện chủ Thiên Lam thần điện Dương Thanh Sơn. Chỉ thấy khuôn mặt hắn lập lòe mờ ảo, nhìn theo bóng lưng Nhậm Thiên Hành phi hành đi mất.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Đằng Vân lâu.
Đã mười ngày kể từ khi Ngũ hoàng tử Trịnh Trường Không, Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân từ hiểm cảnh trốn về đây. Hiện giờ ba người này đang được chữa trị tại Trường Sinh điện. Thái tử Trịnh Thần Không trực tiếp cho mời Cửu phẩm Luyện dược sư, Đan thần Tư Mã Thương cùng mấy chục Bát cấp Luyện dược sư đến trị thương cho bọn họ, dùng bất cứ giá nào cũng cứu ba người Trịnh Trường Không khỏi Quỷ môn quan. Thế nhưng cho tới bây giờ, Trường Sinh điện vẫn chưa mở cửa ra, làm cho tâm tình Trịnh Thần Không cực kỳ lo lắng.
Mà càng lo cho ba người Trịnh Trường Không thì Trịnh Thần Không lại càng thêm căm hận Tinh Hồn. Bỗng nhiên có người xuất hiện, Trịnh Thần Không quay lại thì trông thấy một nam tử tuấn tú mặc lục bào thêu hình rồng, chính là Thất hoàng tử Trịnh Chính Không. Nhìn hắn thở hổn hển, gương mặt kích động nói:
- Điện hạ, Đan thần đại nhân muốn gặp huynh.
Trịnh Thần Không nhíu mày, hỏi:
- Chẳng lẽ ba người bọn hắn phát sinh sự tình gì rồi?
- Chắc hẳn là vậy, nhìn sắc mặt Đan thần đại nhân tựa hồ không tốt.
- Đi, lập tức đến Trường Sinh điện.
Nói rồi, Trịnh Thần Không và Trịnh Chính Không rời khỏi Đằng Vân lâu, trực tiếp phi hành đến Trường Sinh Điện. Trên đường đi, ai nhìn thấy hai người bọn hắn đều cung kính hành lễ, thế nhưng hai người đều không có tâm tình tốt, trực tiếp bay đi luôn, không để ý đến bọn họ.
Trường Sinh điện cách Đằng Vân lâu gần năm mươi dặm về phía bắc. Khuôn viên Trường Sinh điện rộng hơn trăm trượng, bên dưới phong ấn một dòng linh mạch Thánh phẩm. Giá trị của Thánh phẩm linh mạch không phải dùng tiền mà có thể cân đo đong đếm được, vô cùng to lớn. Võ giả tu luyện ở đây, cho dù là phế phẩm nhất trong mười năm cũng trở thành cường giả Đế cấp, nếu mà rơi vào tay các siêu cấp thiên tài thì tác dụng còn nghịch thiên hơn nữa. Nhiêu đó cũng đủ biết, Trường Sinh điện này được đế quốc coi trọng đến bật nào.
Hai người Trịnh Thần Không và Trịnh Chính Không trực tiếp hạ xuống trước cửa Trường Sinh điện, bên dưới hơn hai mươi người đang đứng đợi sẵn dưới đó. Bao gồm bốn vị Hoàng tử còn lại, mẫu thân của Trịnh Trường Không, Lý Nguyên Kiệt, Sở Hải cùng các đại thần khác. Trông thấy Trịnh Thân Không, bọn họ liền quỳ xuống hành lễ:
- Bái kiến Thái tử điện hạ.
Trịnh Thần Không phất tay, nói:
- Miễn lễ. Đan thần đại nhân đâu rồi?
Đại hoàng tử Trịnh Ngọc Không bước đến bên cạnh hắn, đáp:
- Tiền bối vừa mới trở vào trong, có lẽ lát nữa sẽ trở ra.
Hắn vừa nói xong thì cánh cửa to lớn Trường Sinh điện mở ra, từ bên trong chạy ra một gã Luyện dược sư thất cấp. Chỉ thấy gương mặt hắn phi thường nghiêm trọng, y phục ướt đẫm, mồ hôi mồ kê đầy mình. Hắn ôm quyền, lưng hơi khom, giọng điệu cung kính nói:
- Thái tử điện hạ, Đan thần đại nhân lệnh tiểu nhân đưa Thái tử vào.
Đôi mày kiếm của Trịnh Thần Không bỗng nhíu lại, Tư Mã Thương chỉ muốn một mình hắn đi vào, hẳn là sự tình của ba tên kia rất bất ổn, làm cho nội tâm hắn không khỏi lo lắng. Thế nhưng không muốn làm cho mấy người kia thêm bất an, Trịnh Thần Không liền nói:
- Các ngươi ở đây đợi bổn thái tử. Ngươi đi trước dẫn đường.
Trịnh Thần Không lập tức bước vào Trường Sinh điện, ngay lập tức cánh cửa đóng chặt lại, theo đó bóng người của Trịnh Thần Không cũng biến mấy. Hai mươi mấy người kia nhìn nhau, trong lòng không khỏi phiền muộn. Đặc biệt nhất là mẫu thân của Trịnh Trường Không, đôi mắt lại rân rân hàng lệ. Thấy vậy, Trịnh Ngọc Không liền nói lời an ủi:
- Nương, ngũ hoàng đệ sẽ ổn thôi, nương đừng lo lắng lại hại đến sức khỏe.
Nàng ta nhẹ nhàng gật đầu, nhưng không đáp lại lời nào. Trịnh Ngọc Không thở dài trong lòng, thầm y vọng Tư Mã Thương cứu sống Trịnh Trường Không. Tuy rằng bảy người bọn họ không cùng một mẹ, thế nhưng tình cảm huynh đệ lại vô cùng thân thiết. Một người đã chết trong lúc làm nhiệm vụ, một người thì đang tranh giành sự sống từ tay tử thần. Không ngờ đường đường là một đại đế quốc mạnh nhất Huyền Thiên giới, lại bị một tên ngoại tộc làm cho trở thành như thế này.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Đi vào bên trong Trường Sinh điện, Trịnh Thần Không chỉ ngửi thấy trong không khí tràn ngập mùi thơm của đan dược. Nơi này một ngày luyện chế không biết bao nhiêu là thần đan, phẩm cấp đều rất cao, giá trị kinh thiên, không phải là gia tộc, môn phái bình thường có thể có được.
Trịnh Thần Không cùng gã thất cấp Luyện Dược sư chạy lên tầng sáu Trường Sinh điện, tuy rằng đã chạy nhanh nhưng phải mất hơn năm phút mới tới được. Vào bên trong phòng, Trịnh Thần Không chỉ thấy một trung niên tuổi chừng bốn mươi, gương mặt không giận mà uy, dáng người to lớn, cao gần một thước chín, thân mặc một bộ cẩm y, liên tục ra lệnh cho mấy chục tên Luyện dược sư khác. Trung niên này, chính là Cửu phẩm Luyện dược sư truyền kỳ của Thiên Lam đại lục, Đan thần Tư Mã Thương.
Thấy Tư Mã Thương đang bận rộn liên tục không chút ngơi tay, linh thảo liên tục đưa vào lò luyện đan, đích thân Tư Mã Thương luyện chế hòng chữa trị cho Trịnh Trường Không và Lý Tinh Vân, nên Trịnh Thần Không chỉ đứng yên một bên quan sát, không có làm ra hành động nào khác để tránh làm Tư Mã Thương phân tâm.
Hai khắc sau, đỉnh lô phát ra quang mang rực rỡ, hương thơm lang tỏa ra khắp không khí. Từ trong đỉnh lô bay ra hai khỏa thần đan màu hoàng kim, lơ lửng trên không trung. Tư Mã Thương đã chuẩn bị sẵn bình được đan, thủ pháp vô cùng nhanh nhẹn, lập tức thu vào, quăng cho một tên bát cấp Luyện Dược sư, nói:
- Lập tức cho Ngũ hoàng tử phục dụng.
Tên bát cấp Luyện dược sư kia nhận lấy bình đan dược, rồi chạy đến bên giường của Trịnh Trường Không, lấy ra một viên nhét vào mồm hắn. Thần đan vừa cho vào miệng, lập tức một vầng hào quang sáng chói bao phủ người hắn. Bỗng hắn thổ ra một ngụm máu màu đen, sau đó lại tiếp tục lăn ra bất tỉnh. Có điều, so với lúc nãy thì thần sắc khá hơn rất nhiều, ngoại thương thì đã khôi phục hoàn mỹ, chỉ còn lại nội thương thôi. Tư Mã Thương thấy vậy thì hài lòng, rồi lại quay sang hỏi tiếp:
- Tình hình Lý Tinh Vân thế nào?
Một bên Luyện Dược sư đang chữa trị cho hắn đáp:
- Bẩm đại nhân, vết thương đỡ hơn rất nhiều.
- Tốt lắm. Cứ tiếp tục mà làm, không được ngơi tay. Ai mệt thì nhờ người khác thay thế, rõ chưa.
- Tuân lệnh đại nhân.
Hoàn thành xong, Tư Mã Thương lau đi mồ hôi đọng trên trán, gương mặt không khỏi có chút mệt mỏi, quay lưng lại thì nhìn thấy Trịnh Thần Không đang đứng quan sát ở phía sau. Thấy Tư Mã Yến định hành lễ, Trịnh Thần Không xua tay nói:
- Không cần phải đa lễ. Đan thần đại nhân đã mệt rồi, hay là lần sau chúng ta nói chuyện.
Thấy Tư Mã Thương bộc lộ vẻ mệt mỏi, Trịnh Thần Không liền chủ định dời lại cuộc nói chuyện sau. Nhưng Tư Mã Thương lại đáp:
- Điện hạ, chuyện này rất quan trọng. Chúng ta qua bên kia nói chuyện.
Tư Mã Thương chỉ sang một căn phòng không có người. Thấy biểu tinh Tư Mã Thương thập phần nghiêm túc, Trịnh Thần Không liền suy đoán, vết thương của ba người kia rất nghiêm trọng, chỉ sợ rằng ngay cả Tư Mã Yến cũng bó tay. Thế nhưng, hắn vẫn hy vọng, suy đoán kia không phải là sự thật.
Bước vào trong phòng, Tư Mã Thương đóng cửa lại, sau đó lại bố trí một trận pháp, khiến cho người bên ngoài không thể nào nghe lén được. Sau đó, hai người ngồi xuống ghế, Trịnh Thần Không mở miệng hỏi:
- Đan thần đại nhân, có phải, thương thế của ba người kia rất nghiêm trọng không?
Tư Mã Thương thở dài một tiếng, gương mặt lộ ra vẻ bất lực, mệt mỏi nói:
- Trong ba người, chỉ có Sở Hóa Long là bị nhẹ nhất, lão phu đã hoàn tất trị thương cho hắn, một tuần nửa tháng sau có lẽ sẽ phục hồi. Còn Ngũ hoàng tử và Lý Tinh Vân, cơ hồ sau này khó mà bước chân vào tu luyện được nữa.
- Nghiêm trọng vậy sao?
- Ngũ hoàng tử bị người ta đánh trọng thương rất nặng, hạ cấm chế trong người, cuối cùng cố gắng hết sức thi triển Nghịch thiên di hành trận, đan điền vỡ nát, kinh mạch đứt gãy hoàn toàn, còn sống đã là một kỳ tích rồi. Còn Lý Tinh Vân, tình trạng nhẹ hơn Ngũ hoàng tử một chút, nhưng tình hình cũng không khác là mấy, kinh mạch đứt gãy, đan điền vỡ nát, lại còn bị mất thêm một tay nữa.. Cả hai người, sau này chỉ sợ là trở thành phế nhân rồi.
Lời Tư Mã Thương vừa dứt, Trịnh Thần Không chỉ cảm thấy trong đầu mình như có tiếng sấm nổ vang, một mãng hỗn loạn, ánh mắt vô thần. Kinh mạch đứt gãy, đan điền vỡ nát, ngoại trừ có tinh thần lực cường đại, thì bọn họ chân chính đã là phàm nhân rồi. Từ bất thế thiên tài đỉnh tiêm, chỉ trong vòng một tháng đã biến thành phế nhân, cho dù là ai cũng không thể chịu nổi sự đả kích này, nói chi là hai đại thiên tài cao ngạo này. Trịnh Thần Không đôi môi mấp máy hỏi:
- Đan thần đại nhân, không lẽ không có cách nào khác giúp Trường Không và Tinh Vân được sao?
Tư Mã Thương lắc đầu, thở dài mệt mỏi đáp:
- Lão phu bất tài, ngoại trừ có thể nổi liền lại kinh mạch, còn đan điền thì… xin thứ lỗi, lão phu tài năng có hạn.
Hai người rơi vào im lặng, không nói một tiếng nào. Cả căn phòng đột nhiên tịch mịch lạ thường. Tư Mã Thương nhìn Trịnh Thần Không, trông bề ngoài hắn không hề biểu hiện một cảm xúc buồn bã nào cả. Thế nhưng trong đôi mắt kia, lại thập phần bi thương. Đừng nhìn thường ngày vị Thái tử này cậy tài khinh người, trong phương diện huynh đệ, hắn cực kỳ coi trọng. Thế nên bốn người được hắn cử đi lịch lãm Di vong chi địa, một người thì chết, hai người thì trở thành phế nhân, chỉ duy có Sở Hóa Long là may mắn bị thương nhẹ, nhưng nhiêu đó thôi cũng là một đả kích lớn rồi.
Trầm ngâm một hồi, Tư Mã Thương mới nói tiếp:
- Điện hạ, ngươi không nên tự trách mình, thế giới này khó mà lường trước điều gì. Về phần Ngũ hoàng tử và Lý Tinh Vân, lão phu sẽ cố gắng hết sức.
- Đa tạ đại nhân. Đã không còn chuyện gì nữa thì bổn thái tử đi đây, đại nhân hãy bảo trọng sức khỏe.
Nói rồi, Trịnh Thần Không đứng dậy rời đi. Tư Mã Thương hảo ý muốn tiễn hắn ra khỏi Trường Sinh các, thế nhưng Trịnh Thần Không một mực từ chối, nên Tư Mã Thương đành phải nghe theo lời hắn. Bước từng bước xuống cầu thang, so với lúc đi lên lại vô cùng chậm chạp. Có lẽ, tâm tình của hắn lúc này rất nặng nề. Trịnh Thần Không định ghé sang thăm Sở Hóa Long một lúc, nhưng vừa nghĩ lại thôi. Hắn vừa đi, vừa chìm trong suy tư. Bỗng cước bộ dừng lại, hai tay nắm chặt lại thành quyền, uy áp khủng bố bộc phát, tràn ra một mảng thiên địa, làm cho bầu trời Thiên Phong quốc biến đổi, người bên ngoài nhìn thấy thì biến sắc, biết rằng Trịnh Thần Không đã nổi sát tâm, hơn nữa là sát tâm cực kỳ mãnh liệt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]