Bạch ngồi một mình ở mạn thuyền bên phải, trong đầu suy nghĩ về những chuyện của quá khứ. Hắn vẫn luôn suy nghĩ về chuyện trước đây, thân phận của mình ra sao? Đặc biệt là mấy ngày gần đây, về những tên hải tặc đã tấn công ngôi làng chài nhỏ. Tuy Mộc trưởng lão đã giải thích rằng bọn họ có mặt kịp thời, đánh tan bọn chúng, giải nguy cho người dân ở làng. Thế nhưng trong lòng hắn vẫn cứ luôn canh cánh rằng chuyện không đơn giản là như vậy.
Bạch tuy không nhìn thấy được, nhưng hắn có thể cảm nhận được lúc hắn đi lên thuyền, vẫn có những ánh mắt e ngại. Không phải là ít, mà là rất nhiều. Mà không chỉ người dân, ngay cả mấy người đi theo Mộc trưởng lão dường như cũng rất cảnh giác đối với hắn. Điều đó càng làm hắn đặt thêm bao nhiêu là nghi vấn trong đầu. Tất nhiên, chẳng có câu trả lời nào dành cho hắn cả.
Thở dài một tiếng, hơi thở mệt mỏi hòa lẫn cùng với tiếng sóng của đại dương. Đi trên con thuyền này, nhẹ nhàng lướt trên mặt biển, hơi mạn của biển khơi cùng với những cơn gió dịu dàng thổi qua phần nào cũng giúp hắn thư thái hơn.
Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng bước chân đang tiến đến bên cạnh hắn. Không cần nghĩ cũng biết là ai. Người duy nhất có thể nói chuyện với hắn lúc này chỉ có thể là Bích Nguyệt mà thôi. Nàng âm trầm nhìn hắn, bảo:
- Ngươi lại suy nghĩ về thân phận của ngươi à? Đã nghĩ ra được cái gì chưa?
Hắn lắc đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-la-thien-ton/2770408/quyen-3-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.