Chương trước
Chương sau
Rồi hắn cầm lấy chén thuốc uống một hơi. Cái thứ thuốc nào, dù đã uống bao lần thì vị đắng của nó vẫn y như lúc mới dùng. Chẳng thể nào mà quen được. Cạn chén thuốc là thở dài một hơi. 

Tiểu Ngư Nhi chuẩn bị đi ra khỏi phòng thì hắn liền nói:

- Tiểu Ngư Nhi, có thể dẫn ta ra bên ngoài được không. Ở mãi trong phòng ta cứ cảm thấy ngột ngạt thế nào ấy.

- Được chứ, huynh đợi ta một tí.

Nó gật đầu đồng ý, chạy đi cất chén thuốc. Một lúc sau nó quay lại, cẩn thận đỡ hắn từ từ bước ra bên ngoài.

Hắn tuy không thể nhìn thấy được quang cảnh chỗ này thế nào, nhưng hắn có thể cảm nhận được vẻ đẹp cũng như sự ấm áp của hòn đào này. Mùi hương của hoa anh đào, của từng gốc cây ngọn cỏ ở đây xộc vào mũi hắn. Thật dịu dàng làm sao. 

Cùng lúc đó thì Bích Nguyệt và lão ngư từ dưới làng trở về. Trong cái giỏ là những bó rau và hai con cá còn rất tươi. Xem ra sẽ có một buổi ăn trưa rất ngon lành. Bích Nguyệt thấy hắn ngồi ở bàn đá thì ân cần quan tâm hỏi:

- Hôm nay cảm thấy như thế nào? 

Hắn mỉm cười trả lời:

- Đã tốt hơn rất nhiều. Có lẽ vài hôm nữa là tự mình đi lại được rồi.

- Thế à, chúc mừng ngươi nhé. Ta phải vào chuẩn bị bữa trưa, ngươi ngồi một lúc nữa thì vào nghỉ ngơi đi.

Hắn khẽ gật đầu. 

Lão ngư không có chuyện gì làm bèn ngồi xuống trò chuyện cùng hắn. Lão rất tò mò về thân phận của hắn, nhưng mà mỗi lần hắn cố nhớ lại thì cảm thấy rất đau đầu. Sực nhớ ra là đang giữ ngọc bội của hắn, lão lấy ra từ trong túi áo đưa cho hắn bảo:

- Đây là ngọc bội mà lúc ta tìm thấy trên người ngươi. Hy vọng có thể giúp ngươi nhớ lại phần nào ký ức đã mất.

Dưới ánh nắng mặt trời, miếng ngọc bội phát ra ánh sáng lấp lánh tuyệt đẹp. Cầm miếng ngọc bội, hắn cẩn thận xem xét nó. Dường như có một luồng khí ấm áp phát ra từ miếng ngọc, đi vào thân thể của hắn. Hắn cảm thấy nó rất đỗi quen thuộc.

Trong thoáng chốc, trong đầu hắn hiện lên một viễn cảnh thực thực hư hư. Hình như đã có một thiếu nữ nào đó tặng cho hắn. Nhưng hắn lại không nhìn rõ được mặt cô ta. Cả những lời nói nữa, hắn không tài nào nhớ ra được. Chỉ cảm thấy đầu mình đau như búa bổ. Bất giác hắn ôm lấy đầu mình, trên mặt lộ ra vẻ rất đau. Lão ngư nắm lấy tay hắn, trấn an:

- Bình tĩnh, cứ từ từ, không cần phải gấp. Chàng trai trẻ.

Hắn dần lấy lại bình tĩnh. Còn tấm ngọc bài kia thì tạm thời cứ cất ở trong người. Hắn hy vọng phần nào đó có thể giúp hắn lấy lại được ký ức của mình.

********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********

Một tuần nữa trôi qua. Hắn bây giờ đã có thể tự mình đi lại được. Giờ thì chỉ lẩn quẩn quanh nhà thôi, chưa thể đi xa được. Hôm nay ở dưới làng có tổ chức một lễ hội, nên lão ngư mới bảo hắn cùng xuống làng để thay đổi không khí.

Hằng năm ở Đào Hoa đảo đều tổ chức lễ hội này. Là để cảm ơn các vị thần bảo vệ cho ngư dân đánh bắt ở khơi xa, bảo vệ họ khỏi những nguy hiểm ở biển. Buổi lễ bắt đầu từ sáng sớm cho đến đêm khuya mới kết thúc.

Quang cảnh lễ hội rất đông vui. Tuy không thể nhìn thấy được nhưng hắn có thể cảm nhận được sự náo nhiệt. Đầu tiên là nghi thức cúng bái thần linh. Những vật phẩm được đưa lên tế đàn ở giữa làng được dựng khá công phu. Với những điệu múa rất đẹp mắt. Nó kéo dài tầm khoảng gần một giờ đồng hồ. Bốn người bọn họ đứng ở một góc để quan sát. Bởi vì hắn không nhìn thấy nên Tiểu Ngư Nhi vừa xem vừa giải thích cho hắn hiểu. Phần nào đó giúp hắn tưởng tượng được trong đầu.

Tiếp theo là những trò chơi dân gian được tổ chức. Khắp nơi tràn ngập tiếng cười, hò reo cổ vũ. 

Bây giờ trời cũng gần tối. Lửa bắt đầu nổi lên. Người dân múa quanh ngọn lửa, và những lời cầu chúc bình an đến với người thân. 

Ở ngoài khơi, có một con thuyền đang từ từ tiến vào đảo. Những con thuyền này khá lớn. Nhìn trên thuyền có khoảng ba mươi, bốn mươi thuyền viên. Mỗi người trông rất bặm trợn, cơ thể lực lưỡng với những vết sẹo dài. Tay cầm đao cầm kiếm, hằng hằng sát khí. 

Lá cờ của chúng có hình cái đầu lâu. Bọn chúng chính là cướp biển. Có lẽ là đi ngang qua đây, thấy náo nhiệt nên muốn vào đây để kiếm ăn. 

Một tên đại hán khoảng bốn năm mươi tuổi, bị chột mộ con mắt, áo quần nhìn hơi bẩn với ánh mắt độc ác nhìn vào ngôi làng nhỏ kia, cười nhố nhăng quát lớn:

- Tụi mày xem kia. Hình như đang có lễ hội. Chắc là có nhiều thức ăn lắm. Vào cướp sạch cho tao. 

Đám thuyền viên giương đao kiếm lên trời, hò reo đáp ứng:

- Tuân lệnh thuyền trưởng.

Thuyền vừa cập bến, bọn chúng cẩn thận tiến vào để gây bất ngờ, khiến cho người dân không kịp trở tay.

********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********

Hắn cùng với lão ngư, Hà đại phu ngồi uống rượu. Tiểu Ngư Nhi thì đang chơi đùa cùng với đám nhóc trong làng. Còn Bích Nguyệt có lẽ đang ở cùng với những thiếu nữ, hẳn là nói chuyện yêu đương gì đó. 

Đột nhiên hắn nghe được những âm thanh của tiếng bước chân ở đằng xa, còn có sát khí nữa. Hắn tự hỏi không lẽ là có ảo giác? Nhận thấy vẻ mặt bất thường của hắn, lão ngư hỏi:

- Chàng trai, có chuyện gì thế?

Hắn liền đáp:

- Hình như có người đang tiến vào đây. Không biết là do vãn bối tưởng tượng hay không nữa. Nhưng mà, tiếng bước chân đang càng lúc càng gần. 

Hà đại phu và lão ngư nghi vấn nhìn nhau. Ở đây đông người và ồn ào đến như vậy, làm sao hắn nghe được âm thanh tiếng bước chân kia? Đột nhiên lúc đó có tiếng hét thất thanh.

P/s: Thông báo
Đà mới đậu trường cao đẳng, nên để thích ứng với môi trường học nên phải tạm dừng một đến hai tuần. Hy vọng các bạn có thể thông cảm và tiếp tục ủng hộ Đà. Khi cập nhật truyện thì vào cuối mỗi tuần sẽ cập nhật một lần do phòng trọ không có wifi T.T
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.