Rồi hắn cầm lấy chén thuốc uống một hơi. Cái thứ thuốc nào, dù đã uống bao lần thì vị đắng của nó vẫn y như lúc mới dùng. Chẳng thể nào mà quen được. Cạn chén thuốc là thở dài một hơi.
Tiểu Ngư Nhi chuẩn bị đi ra khỏi phòng thì hắn liền nói:
- Tiểu Ngư Nhi, có thể dẫn ta ra bên ngoài được không. Ở mãi trong phòng ta cứ cảm thấy ngột ngạt thế nào ấy.
- Được chứ, huynh đợi ta một tí.
Nó gật đầu đồng ý, chạy đi cất chén thuốc. Một lúc sau nó quay lại, cẩn thận đỡ hắn từ từ bước ra bên ngoài.
Hắn tuy không thể nhìn thấy được quang cảnh chỗ này thế nào, nhưng hắn có thể cảm nhận được vẻ đẹp cũng như sự ấm áp của hòn đào này. Mùi hương của hoa anh đào, của từng gốc cây ngọn cỏ ở đây xộc vào mũi hắn. Thật dịu dàng làm sao.
Cùng lúc đó thì Bích Nguyệt và lão ngư từ dưới làng trở về. Trong cái giỏ là những bó rau và hai con cá còn rất tươi. Xem ra sẽ có một buổi ăn trưa rất ngon lành. Bích Nguyệt thấy hắn ngồi ở bàn đá thì ân cần quan tâm hỏi:
- Hôm nay cảm thấy như thế nào?
Hắn mỉm cười trả lời:
- Đã tốt hơn rất nhiều. Có lẽ vài hôm nữa là tự mình đi lại được rồi.
- Thế à, chúc mừng ngươi nhé. Ta phải vào chuẩn bị bữa trưa, ngươi ngồi một lúc nữa thì vào nghỉ ngơi đi.
Hắn khẽ gật đầu.
Lão ngư không có chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-la-thien-ton/2770402/quyen-3-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.