Khu rừng lớn như thế này, muốn nhanh chóng ra khỏi đây thì quả là hư cấu. Lúc nãy quan sát bản đồ, muốn rời khỏi khu rừng này thì cũng phải mất nửa ngày đường. Giờ bản đồ không có, thật là vô kế khả thi. Bất giác hắn lại trừng mắt nhìn con tiểu hầu tử đang đi bên cạnh Tô Hân Nhi. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của nhị vị nữ tử kia, thì liền lảng tránh. Thánh nhân có câu: tranh chấp với nữ nhân là một hành động ngu ngốc nhất. Ôi, hay thiệt chứ. Cãi với Hân Nhi làm chi giờ phải đi lòng vòng trong cái khu rừng chết tiệt này.
Đang tĩnh lặng thì Sở Tiểu Điệp lên tiếng:
- Hay là huynh bay lên cao thử, có quan sát được gì không?
- Cũng được, hai cô ở đây đợi ta.
Cũng chẳng còn cách nào khác. Đi bộ cũng gần nửa ngày, hai cô nàng kia cũng đã hơi mệt. Dù sao bọn họ cũng đâu có trâu bò như hắn, đi cả quảng đường lòng vòng không mệt thì cũng tôn lên làm thánh. Thế nên Tinh Hồn để bọn họ ngồi nghỉ ngơi một chút, còn hắn thì dùng khinh công phi thân lên cao.
Ở đây toàn là những cây đại thụ. Cây nào cây nấy cao cũng phải hơn mười trượng. Tinh Hồn đứng ở trên một ngọn cây cao, mục quang quan sát xung quanh. Quả nhiên, ngoài một màu xanh mượt của những gốc đại thụ ra, thì chẳng còn cái gì khác. Hắn thở dài một cái, thầm than không biết hôm nay bị sao quả tạ nào chiếu nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-la-thien-ton/2770280/quyen-2-chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.