Đứa nhỏ chạy đến, dùng hai tay mở cửa phòng ra. Bước chân nhanh chóng tiến vào bên trong gian phòng, chỉ thấy mỹ phụ sắc mặt so với trước đây yếu ớt hơn rất nhiều, hai bên gò má hóp lại, nhìn càng lúc càng tiều tụy.
Đứa nhỏ hoảng sợ, đôi mắt ứa lên, lập tức chạy đến bên cạnh mỹ phụ, run run nói:
- Mẫu thân, người tỉnh lại đi, mẫu thân.
Mỹ phụ tâm thần rất mệt mỏi, gần như không hề phát giác ra rằng đứa nhỏ mở cửa chạy vào nhà và đến sát bên cạnh mình. Chỉ đến khi đứa nhỏ hoảng sợ kêu gọi, mỹ phụ mới từ trong u mê tỉnh lại.
Mỹ phụ mở mắt ra, song nhãn hơi đục in lên gương mặt đứa nhỏ, trông đôi mắt ngấn lệ.
- Hôm qua con đi đâu, tại sao không về nhà? Mẫu thân rất lo lắng cho con.
Đứa nhỏ từ lúc bị người đàn ông trung niên kia gọi ra ngoài, trong ngày hôm đó, mỹ phụ trong lòng nóng ran, rất lo lắng cho an nguy của nó. Nếu chẳng phải do sức khỏe suy nhược, ngay cả bước chân xuống giường cũng không thể, nàng đã cấp tốc chạy đi tìm kiếm đứa con trai bé bỏng của nàng rồi.
Kỳ thực ngày hôm đó, mỹ phụ rất không muốn đứa nhỏ đi gặp Sở Hóa Long, bởi Sở Hóa Long – con trai của người đàn ông trung niên kia chính là kẻ cầm đầu đám người ức hiếp đứa nhỏ. Có điều, nghĩ lại, đứa nhỏ cũng không ưa thích gì Sở Hóa Long, nghĩ bụng nó sẽ không đi tìm gặp đám Sở Hóa Long.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-la-thien-ton-2-vinh-hang-chi-mong/3123469/quyen-2-chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.