Phong Nhạc ý tứ rất rõ ràng, bởi vì ngoại trừ tiên giả Phù Tiên Cảnh có chút thực lực ra, có thể trợ giúp dùng vũ lực liên thủ với bọn họ thì những người còn lại phải chứng minh được bản thân họ cũng có khả năng tương tự.
Phong Nhạc hai tay đặt sau lưng, ánh mắt băng lãnh liếc nhìn, quả nhiên đúng như hắn dự đoán, có khoảng mười mấy người muốn lợi dụng cơ hội ở lại chuộc lợi lập tức bỏ đi. Hạng người này, Phong Nhạc cũng lười để tâm, thứ mà hắn muốn biết chính là những người ở đây có khả năng gì.
- Tên của ta là Khương Văn, ta ở đây có một kiện pháp bảo có khả năng phá trận, gọi là Cửu Hoàng Chùy.
Gã tán tiên tên Khương Văn vừa nói, vừa lấy ra một đại cực chùy to lớn, dài hơn một mét, đầu và thân chùy thiết kế những cái gai nhọn, tản mát một loại khí tức lăng lệ, vừa nhìn đã biết không phải bảo vật tầm thường.
Phong Nhạc dùng thần thức dò xét, hắn cảm nhận được từ Cửu Hoàng Chùy ẩn chứa lực lượng cực kỳ khủng bố, nếu như dùng toàn lực, ngay cả bản thân hắn cũng không dám chính diện chống đỡ.
- Tốt, Khương Văn đúng không, ngươi được thông qua.
Phong Nhạc gương mặt lộ ra một tia hài lòng, đồng thời ném cho Khương Văn một cái nhẫn trữ vật, bên trong dĩ nhiên là một nửa tiền đặt cọc mà Phong Nhạc đã nói trước đó.
Chỉ thấy Khương Văn đa tạ rối rít, thu lại Cửu Hoàng Chùy, lui sang một bên, đứng cùng với những tiên giả Phù Tiên Cảnh.
Có Khương Văn đi đầu, lần lượt những người khác cũng phô diễn khả năng của mình. Có người thì đưa ra pháp bảo có khả năng phá trận, có người thì tế ra phù lục có uy lực mạnh mẽ mà hắn vô tình thu về được… nói chung là rất nhiều thứ hữu ích cho việc phá giải cấm chế được bày ra trước mắt Phong Nhạc.
Đến lượt Tinh Hồn, hắn đeo một chiếc mặt nạ bằng đồng che đi một nửa gương mặt. Điều này không khiến cho Phong Nhạc lấy làm lạ, bởi trước đó có không ít người tương tự như Tinh Hồn, đeo mặt nạ để che giấu bản thân.
- Ngươi có khả năng gì, mau trình bày đi.
Phong Nhạc giọng nói lạnh nhạt thờ ơ.
- Ta có khả năng phá trận.
Tinh Hồn chậm rãi nói.
- Phá trận? Ý ngươi muốn nói là giải trừ cấm chế Thiên Niên Địa Linh Tuyền?
Phong Nhạc bỗng nhiên trong ánh mắt xuất hiện một tia hứng thú, nhếch mép cười.
Khi thấy Tinh Hồn gật đầu, Phong Nhạc bỗng nhiên cười phá lên. Mà không chỉ Phong Nhạc, có rất nhiều kẻ khác cũng vậy, ánh mắt nhìn Tinh Hồn một cách đầy châm biếm.
Dương Trung tiến tới trước mặt Tinh Hồn, so với Tinh Hồn thì Dương Trung cao hơn một cái đầu. Dương Trung cúi gương mặt xuống, miệng treo một nụ cười khinh bỉ:
- Ngươi nghĩ ngươi là Trận Đạo Sư cấp Kỳ Sư à? Đang muốn lừa ai vậy?
Trận Đạo Sư, địa vị dù ở bất cứ đâu cũng vô cùng cao quý, cơ hồ chỉ thua Luyện Dược Sư. Phong Lâm Thành này, Trận Đạo Sư cũng có một vài người, và dĩ nhiên được các đại tông môn chào đón như quý nhân.
Trận Đạo Sư nhập môn được gọi là Kỳ Phàm, cấp độ thứ hai là Kỳ Sư. Vệ Vũ Quân có thể miễn cưỡng xem như là Trận Đạo Sư nhập môn. Nàng đã quan sát cấm chế và nói cho đám Phong Nhạc biết, Trận Đạo Sư cấp Kỳ Phàm không thể giải được, trừ phi là Trận Đạo Sư cấp Kỳ Sư thì may ra có thể.
Lại nói, địa vị của Trận Đạo Sư rất tôn quý, dù là Kỳ Phàm hay Kỳ Sư thì cũng đều được chào đón rất nồng nhiệt, há có thể tham gia những thí luyện nguy hiểm như thế này?
- Phong Nhạc công tử, Dương Trung công tử, nếu hắn đã khăng khăng như vậy, hay là để hắn thử một lần xem thế nào?
Người vừa nói chính là Vệ Vũ Quân.
Vệ Vũ Quân gương mặt ẩn đằng sau lớp khăn mỏng cũng đang nở nụ cười miệt thị, nàng căn bản không tin tưởng Tinh Hồn là Trận Đạo Sư cấp Kỳ Sư.
Độ khó khăn trở thành Trận Đạo Sư, bản thân nàng đã từng trải nghiệm qua. Là thế gia thiên tài đệ tử, dù là một nữ tử, Vệ Vũ Quân tự nhiên cũng có kiêu ngạo của riêng mình.
Sở dĩ Vệ Vũ Quân để cho Tinh Hồn thử phá giải cấm chế chính là để cho Tinh Hồn biết rằng, nàng không làm được thì người khác cũng không làm được.
Phong Nhạc thu lại nụ cười, nhìn Vệ Vũ Quân đầy ẩn ý, có lẽ Phong Nhạc cũng đoán được phần này suy nghĩ của nàng ta.
- Được, để hắn thử cũng không sao. Tuy nhiên…
Nói đến đây, Phong Nhạc ánh mắt chuyển sang nhìn Tinh Hồn, cười lạnh:
- Nếu như ngươi không làm được thì để lại hai cánh tanh rồi cút hỏi đây.
Đối diện với Phong Nhạc, Tinh Hồn nhẹ nhàng gật đầu, như gầm đồng ý với quyết định của hắn ta. Điều này làm cho nội tâm Phong Nhạc hơi ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức đó mà thôi.
Tinh Hồn bước tới gần hang động thiên nhiên, nơi cấm chế tồn tại ngăn cản không cho người bên ngoài tiến vào bên trong hang động để thu thập Thiên Niên Địa Linh Tuyền.
Khi hắn lướt qua thân thể đầy đặn phong tình của Vệ Vũ Quân, hắn cảm nhận được đôi mắt Vệ Vũ Quân đang nhìn mình, trong đôi mắt đẹp lộng lẫy mị hoặc ấy là một sự khinh thường.
Tinh Hồn xem như không thấy, có cười nhạo thì cũng mặc cô ta, trừ khi Vệ Vũ Quân trực tiếp động thủ, nếu không Tinh Hồn cũng lười để tâm.
- Gã này thực sự không biết chết là như thế nào? Hắn tưởng Phong Nhạc đang nói đùa sao?
- Biết đâu hắn ta lại có thể phá vỡ cấm chế thì sao?
- Không thể nào đâu. Ngươi tưởng Trận Đạo Sư chức nghiệp ai muốn làm thì làm à? Cho dù có ngộ tính kinh người đi chăng nữa cũng chưa chắc có thể trở thành Trận Đạo Sư. Vả lại, nếu hắn thực sự là một Trận Đạo Sư thì tham gia thí luyện này làm gì?
- Trận Đạo Sư có thể tự do gia nhập bất kỳ cái tông môn nào, cần chi phải tiến vào thí luyện nguy hiểm như Bạo Thú Lâm chứ?
- Phong Nhạc là người kiêu ngạo và độc đoán, lần này ta nghĩ gã đó không xong rồi.
- ……..
Đối với mấy lời đàm tiếu, Tinh Hồn không buồn bỏ vào tai.
Trước vạn chúng chú mục, Tinh Hồn áp bàn tay vào gần bề mặt cấm chế, truyền một tia thần thức vào để quan sát tầng cấm chế này.
Cấm chế phong ấn bên ngoài Thiên Niên Địa Linh Tuyền trừ khi cường hãn công kích thì nó mới phản ứng lại, còn khi kiểm tra bình thường thì không bị làm sao cả.
Thủ đoạn này của Tinh Hồn, chỉ có những tông sư trận pháp mới nhìn ra được, còn những kẻ khác thì còn đang tưởng rằng hắn đang cố làm ra vẻ thần bí.
“Hừ, giả thần giả quỷ, để xem ngươi còn làm trò hề được bao lâu!”
Phong Nhạc nở nụ cười khinh bỉ, tự nói một tiếng.
“Cấm chế này khó khăn hơn mình nghĩ một chút. Nhưng không sao, hơi tiêu hao một ít sức lực mà thôi!”
Tinh Hồn thu thần thức lại. So với quan sát ban đầu, trực tiếp cảm nhận mới biết rằng cấm chế này lợi hại hơn những gì hắn tưởng. Cấm chế này, người bày trận trình độ tuyệt đối không dưới cấp Kỳ Sư.
Nhưng với lĩnh ngộ trận đạo của bản thân, ngoại trừ việc hao phí nhiều hơn nguyên lực thì còn lại không thể làm khó được Tinh Hồn.
Hắn âm thầm liếc nhìn đám thế gia đệ tử, trong lòng xuất hiện ra một kế hoạch. Bởi vì Tinh Hồn che dấu rất kỹ, đám thế gia đệ tử đương nhiên không nhận ra được ý đồ của Tinh Hồn.
- Ngươi còn muốn câu giờ đến khi nào nữa đây? Tốt nhất là cút khỏi chỗ này, đừng hao phí thời gian của chúng ta.
Mộ gia đệ tử Mộ Yên lớn tiếng nói.
Nhưng đúng lúc ấy, chỉ thấy Tinh Hồn từ lúc nào đã bày ra gần trăm cái Oanh Hỏa Phù, ba thanh bảo kiếm, đồng thời bàn tay chuyển thành màu đen tím kỳ dị, và cuối cùng Thiên Ma Nhãn một lần nữa được sử dụng.
Một tiếng nổ vang chấn động một góc Bạo Thú Lâm, hoang thú sống trong Bạo Thú Lâm cảm nhận được một luồng khí tức khủng bố, thế nhưng nhìn đông nhìn tây, chúng không hề phát hiện ra được chấn động xuất hiện từ hướng nào.
Những vị trưởng lão đang ở trên bầu trời quan sát, ai nấy đều kinh ngạc, đồng thời nội tâm sinh ra hứng thú với người đã tạo ra tiếng động vừa rồi, chính là Tinh Hồn.
Chỉ thấy cấm chế rung động dữ dội, một luồng hào quang lóe lên trong đám khói bụi, kèm theo đó là một hương vị vô cùng thơm ngọt xuất hiện.
- Hương thơm này… là hương thơm của Thiên Niên Địa Linh Tuyền. Không lẽ cấm chế thực sự bị phá giải rồi?
- Nhất định… nhất định là vậy. Gã đó không ngờ lại có được bản sự này, vậy mà có thể phá vỡ được cấm chế phong ấn Thiên Niên Địa Linh Tuyền, chẳng lẽ hắn đúng là Trận Đạo Sư cấp Kỳ Sư?
- Lảm nhảm cái rắm gì nữa, cửa động đã mở, còn không tranh thủ chạy vào hưởng thụ Thiên Niên Địa Linh Tuyền?
- Đám thế gia đệ tử, bọn chúng…
- Quan tâm đến chúng là cái thá gì, cơ hội ngàn năm có một, cùng lắm liều mạng một lần.
- ……..
Giới tán tiên sau khi phát hiện được rằng Tinh Hồn phá giải được cấm chế, mở ra con đường tiến vào Thiên Niên Địa Linh Tuyền thì đôi mắt sáng lên, ngay lập tức xông đến hòng tranh cướp Thiên Niên Địa Linh Tuyền.
- Không nghĩ đến, hắn vậy mà lại…
Vệ Vũ Quân là người đầu tiên chấn kinh, nàng thực sự khiếp sợ, cùng với đó là ghen tức tột độ. Nàng là thiên tài trong thế hệ này tại Vệ gia, đặc biệt lại có thiên phú đối với trận đạo, được trưởng bối gia tộc khen ngợi hết lời.
Thậm chí nàng còn được trưởng bối trong gia tộc hứa hẹn, đợi sau khi trở thành tông môn đệ tử sẽ để cho nàng bái một tông sư trận đạo làm thầy. Vậy nên Vệ Vũ Quân đối với việc trở thành Trận Đạo Sư rất nghiêm túc.
Nhưng bây giờ, bản thân mình thất bại không nói, lại để cho một gã thậm chí còn chưa đột phá Phù Tiên Cảnh vượt qua trên trận đạo chi lộ, Vệ Vũ Quân triệt để tức giận rồi.
- Hừ, còn đứng đây làm gì nữa, đuổi hết đám tán tiên ti tiện đó, kẻ nào không tuân giết không tha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]