- Vĩnh Dạ Cốc nguy cơ trùng trùng, hung danh có tiếng, điều này hẳn Mộ huynh biết chứ?
Tinh Hồn nhìn Mộ Bạch Phi, hỏi.
- Ha ha, đương nhiên ta biết Vĩnh Dạ Cốc nguy hiểm như thế nào. Có điều, giá trị của Nham Tương Thú thật sự rất hấp dẫn, nếu bỏ qua cơ hội này, thực sự khó mà cam tâm.
Mộ Bạch Phi cười cười, từ tốn uống rượu, sau đó mới trả lời.
- Vả lại, chuyến đi săn Nham Tương Thú không chỉ có mỗi chúng ta. Còn có một số đệ tử của phái khác nữa, thế nên mặc dù nguy hiểm, nhưng chỉ cần chiếu cố nhau thì miễn cưỡng có thể đến được địa bàn của Nham Tương Thú. Chuyện cần nói ta cũng đã nói, không biết huynh có muốn tham gia cùng không?
- Chuyện này, ta cần có thời gian để suy nghĩ kỹ.
Còn gần một tháng nữa là năm đại tông môn mở cửa thí luyện, thực lực càng mạnh thì càng có lợi, thế nên chuyến đi săn Nham Tương Thú này, dĩ nhiên Tinh Hồn sẽ không bỏ qua.
Có điều, trong người hắn bây giờ chẳng có thứ gì để phòng thân cả. Đồ Lục thì không gọi ra được, sử dụng Chiến Thần Biến để sử dụng cây thương mục nát kia thì tiêu hao quá nhiều năng lượng.
Lại có thêm bài học lần trước, Tinh Hồn không muốn bản thân phạm phải sai lầm lần thứ hai, ngoại trừ khi thực sự nguy hiểm đến tính mạng.
Chuyến đi này nhất định phải đi, nhưng trước hết cần phải có sự chuẩn bị thật tốt cái đã.
Thấy Tinh Hồn biểu hiện do dự, trong lòng Mộ Bạch Phi nóng vội, nhưng hắn vẫn cố gắng giữ bình tình, hòng tránh cho Tinh Hồn phát giác, ngoài mặt vẫn giữ thái độ như thường.
- Đây là đương nhiên, dù sao chuyến đi này vô cùng hung hiểm, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng, cần suy nghĩ kỹ là lẽ dễ hiểu. Thế này đi, năm ngày nữa là tập hợp, vậy hai ngày sau, hi vọng huynh có thể cho ta câu trả lời.
- Được, cứ vậy đi.
Tinh Hồn mỉm cười đáp, sau đó hàn huyên thêm một lúc nữa thì hắn rời khỏi quán rượu. La Vi toan định đi theo nhưng bị hắn nhã nhặn từ chối.
Giờ trời vẫn còn chưa tối, Tinh Hồn tranh thủ thời gian tìm đến chỗ đám thợ săn Hạng gia để hỏi mượn một số thứ.
Tinh Hồn không hề hay biết rằng, từ trên tầng cao nhất của quán rượu, ánh mắt Mộ Bạch Phi đang dõi theo hắn. Đôi mắt của Mộ Bạch Phi sự âm trầm tà dị, hệt như đôi mắt của một con rắn vậy, vô cùng gian trá.
- Theo dõi hắn, có hành động gì bất thường thì báo lại cho ta biết.
Mộ Bạch Phi phẩy nhẹ chiếc quạt, giọng nói âm u khẽ vang lên.
Chỉ thấy từ trong bóng tối sau lưng Mộ Bạch Phi có giọng nói đáp lại:
- Tuân lệnh công tử.
Trong không gian vang vọng lại âm thanh chuyển động, tuy nhiên nó vang lên rất kín kẽ, không có tu vi cao cường thí rất khó mà nghe được.
Những kẻ đó dĩ nhiên chính là hạ nhân Mộ gia, đi theo để bảo vệ Mộ Bạch Phi. Tại Phong Lâm Thành, Mộ gia mặc dù không phải đại gia tộc, nhưng trong Linh Lôi Tông, thế lực của Mộ gia tuyệt đối không thể xem thường.
Mộ Bạch Phi tại Mộ gia địa vị không tính là gì, nhưng bởi vì mang họ Mộ, thiên phú cũng thuộc loại khá ưu tú, thế nên vẫn được Mộ gia xem trọng, ban xuống cho hai thị vệ bảo hộ tính mạng.
Lại nói về Mộ Bạch Phi, kẻ này ngoài mặt cười nói vui vẻ, nhưng trong lòng thì cực kỳ xấu tính. Không ít đệ tử ngoại môn Linh Lôi Tông bị hắn ta hãm hại không ít. Có điều bởi vì e ngại gia tộc Mộ Bạch Phi, nên chẳng ai dám lên tiếng cả tố giác hắn cả.
Vậy nên Mộ Bạch Phi cực kỳ lạm quyền, không xem ai ra gì cả.
Đặc biệt, Mộ Bạch Phi đối với La Vi có hảo cảm, hắn đã theo nàng ta từ rất lâu rồi. Thế nhưng La Vi không có quan tâm đến hắn, luôn luôn tìm cách tránh né. Thậm chí có đoạn thời gian, La Vi rời khỏi tông môn, đến chỗ lão bản Trung Tử Quán để làm thêm ở đó, tránh gặp mặt Mộ Bạch Phi.
Sở dĩ hôm nay đi cùng hắn, bên trong đương nhiên có nguyên nhân.
Mộ Bạch Phi trông thấy Tinh Hồn thân với La Vi, Mộ Bạch Phi trong lòng lại nổi lên máu ghen. Thế nên hắn mới cố ý lưu lại Tinh Hồn, thực chất đều có mục đích cả.
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Khoảng nửa canh giờ sau, Tinh Hồn đi trên một con đường lớn đông người qua lại, dừng lại ở chỗ một cửa hiệu buôn bán pháp khí rất lớn. Theo như những gì La Vi miêu tả thì cửa hiệu này chính là nơi các thợ săn Hạng gia nghỉ ngơi.
Hạng gia không hổ danh là một gia tộc danh tiếng tại Phong Lâm Thành, đầu tư một cửa hiệu rất lớn tại Thanh Giang trấn.
Tinh Hồn đi vào bên trong, bởi vì có khá nhiều người đang tìm mua pháp bảo, vậy nên cũng không ai để ý gì đến hắn cả.
Thấy ông có một tên mặc trang phục người làm, Tinh Hồn liền đi đến hỏi:
- Huynh đệ, cho ta hỏi chỗ những thợ săn Hạng gia nghỉ ngơi là nơi nào? Ta có việc muốn tìm họ.
- À, vừa lúc họ vừa về đến nơi, đang ngồi ở trên tầng ba nghỉ ngơi.
Hắn ta cười ôn hòa trả lời, sau đó nhìn Tinh Hồn hỏi lại:
- Không biết các hạ muốn gặp họ có việc gì không?
- Trước đây ta được Hạng Hạo công tử mời vào đoàn thợ săn, do bận việc nên bây giờ mới đến nhận thân phận.
Vừa nói, Tinh Hồn vừa lấy ra cái thiết lệnh đưa cho tiểu nhị. Nhìn thấy tấm lệnh bài này, gương mặt tiểu nhị biến đổi.
- Các hạ đợi một chút, ta đi bẩm báo lại với quản sự.
Nói xong, tiểu nhị cầm theo tấm thiết lệnh chạy lên trên tầng hai. Còn hắn thì tìm một chỗ ngồi quan sát xung quanh. Mãi một lúc sau, từ trên lầu, đi cùng với tiểu nhị còn có thêm một người đàn ông khác.
Người đàn ông này tướng tá lùn tịt, thế nhưng lại mập ú nụ, bộ y phục không thể che đậy được cái bụng phệ cùng với thể hình to tướng của lão ta. Mỗi bước chân đi thôi mà cũng thấy được sự khó khăn rồi.
Trông y phục của lão bàn tử này khá sang trọng, Tinh Hồn liền đoán ra đây chính là quản sự tiểu nhị nhắc đến.
- Huynh đệ, ta là Hạng Thất, là quản sự tại đây. Ta muốn hỏi, cậu có phải tên Tinh Hồn không?
- Ra là Hạng quản sự. Tại hạ đích thực là Tinh Hồn.
Tinh Hồn ngữ điệu khách khí, ôm quyền đáp.
- Tốt quá, rốt cuộc cậu cũng chịu xuất hiện, gần đây tam thiếu gia rất lo lắng về tình hình của cậu.
Hạng Thất cười hòa nhã, sau đó đưa tay mời chào, nói tiếp:
- Chỗ này không thích hợp nói chuyện, chúng ta đi một nơi khác yên tĩnh hơn.
- Tùy ý Hạng quản sự.
Sau đó, Hạng Thất ra lệnh cho tiểu nhị sắp xếp một căn phòng yên tĩnh.
Vào trong phòng, sau khi kính một ly rượu, nói một chút chuyện tầm phào bên đường, Tinh Hồn mới vào thẳng vấn đề chính:
- Hạng quản sự, kỳ thực lần này tìm đến quản sự chính là nhờ quản sự một chút chuyện.
- Ha ha, đều là chỗ quen biết, không cần khách khí làm gì.
Trước đây, Hạng Hạo từng dặn Hạng Thất khi Tinh Hồn đến thì chiêu đãi thật tốt, đồng thời đáp ứng mọi yêu cầu mà Tinh Hồn đưa ra, trừ khi là yêu cầu quá phận, còn lại thì nhất định phải thực hiện thật tốt. Vậy nên Hạng Thất không dám làm qua loa, thái độ cực kỳ nhiệt tình.
Là một người làm lâu năm tại Hạng gia, Hạng Thất rất có mắt nhìn người. Hạng Hạo đối với Tinh Hồn cực kỳ để tâm, thế nên phải tranh thủ cơ hội này để tăng quan tiến chứ.
- Vậy thì tại hạ không khách khí nữa. Hai ngày nữa ta có chuyến đi săn với một vài hảo hữu, thế nên cần một số pháp bảo để phòng thân cùng với một ít đan dược, ngoài ra còn bốn mươi chín loại tinh huyết hoang thú và bốn mươi chín loại linh dược, hy vọng Hạng quản sự có thể giúp cho.
- Chuyện nhỏ.
Hạng Thất cười lớn, sau đó lấy ra một lá phù lục truyền âm.
- Chuẩn bị cho ta một số pháp bảo, lấy loại tốt nhất của bản tiệm…
Hạng Thất nói vào lá phù lục, ít lâu sau đó, ở bên ngoài có tiếng gõ cửa. Được sự đồng ý của Hạng Thất, tiểu nhị đi vào trong đặt xuống bàn một cái nhẫn trữ vật, sau đó hắn lập tức rời khỏi căn phòng.
Hạng Thất cầm nhẫn trữ vật, dùng thần niệm quét qua một lần, sau khi thấy ổn thỏa, hắn mới đưa sang cho Tinh Hồn, đồng thời nói:
- Mọi thứ ta đã chuẩn bị đủ cả, ngươi xem thử còn thiếu gì không để ta bảo hạ nhân chuẩn bị.
Tinh Hồn dùng thần niệm quét qua, nội tâm không giấu được sự kinh ngạc. Trong nhẫn trữ vật có một thanh kiếm pháp khí trung phẩm, một cái bảo giáp pháp khí trung phẩm, đan dược phụ trợ cùng với hơn một ngàn tinh thạch.
So với những gì dự kiến thì sự chuẩn bị của Hạng Thất vượt quá sự mong đợi.
- Như thế này là tốt lắm rồi, đa tạ Hạng quản sự.
Tinh Hồn thái độ khách khí, mời Hạng Thất một ly. Bởi vì trời cũng đã gần tối, Hạng Thất còn một số công việc cần phải quản lý nên hắn không làm phiền Tinh Hồn nữa.
Do cũng chưa có chỗ ở ổn định, thế nên Tinh Hồn quyết định ở lại đây hai ngày luôn. Việc này khiến cho Hạng Thất rất mừng, lập tức gọi hạ nhân chuẩn bị phòng óc nghỉ ngơi.
Sau khi Hạng Thất rời đi, hắn được tiểu nhị dẫn đến căn phòng dành riêng cho hắn. Do thân phận của Tinh Hồn nên căn phòng mà Hạng Thất chuẩn bị thuộc loại tốt nhất của cửa hiệu.
Tranh thủ khoảng thời gian này, Tinh Hồn bắt đầu tu luyện để khiến tu vi nâng cao thêm. Hắn cảm giác được bản thân sắp đột phá, thế nên tập trung tinh thần, bắt đầu vận chuyển Hỗn Nguyên Thiên Thần Quyết để luyện hóa năng lượng tích tụ trong Thể Đạo Liên.
Trong linh đài, Thể Đạo Liên màu đỏ bắt đầu tản ra nguồn năng lượng màu đó, trông nó vô cùng rực rỡ, tựa như một ngọn lửa vậy, thế nhưng năng lượng lại thập phần ôn hòa, không hề gây khó chịu gì đối với thân thể.
Dòng năng lượng màu đỏ này chạy xuyên suốt cơ thể hắn, thẩm thấu vào từng tấc kinh mạch, giúp cho kinh mạch trở nên dẻo dai chắc chắn, sau khi chạy đủ một vòng chu thiên thì đổ về đan điền.
Năng lượng tích tụ trong đan điền ngày một nhiều hơn, chỉ thấy khí thế của Tinh Hồn tăng mạnh lên, cả người hắn ẩn ẩn xuất hiện một tầng hồng quang nhàn nhạt, trong không gian mờ ảo trở nên rất nổi bật..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]