Thác Bạc Huy bị trúng trực tiếp hai lần công kích của Cố Tinh Hải, dù da thịt béo dày đến mấy thì cũng không khỏi lâm phải trọng thương. Vả lại vết thương bị gây ra bởi hai quyền rất kỳ lạ, cảm giác như nơi vết thương đang bị một ngọn lửa thiêu đốt âm ỉ, tạo thành sự khó chịu nhất định.
Mọi thứ khiến cho tính toán ban đầu của Thác Bạc Huy sụp đổ cả. Không nghĩ đến Tinh Hồn lại khó chơi đến vậy. Thực lực của Tinh Hồn không mạnh bằng Cố Tinh Hải, tuy nhiên hắn lại biết cách thu hút sự chú ý của Thác Bạc Huy, còn Cố Tinh Hải thì nắm bắt cơ hội rất tốt, chỉ một khoảng khắc lơ là thì ngay lập tức hắn sẽ nhận quả đắng.
Thác Bạc Huy hành động cũng quyết đoán, biết địch không lại liền sinh ra ý tưởng tháo lui.
Tinh Hồn im lặng, tạm thời chưa trả lời câu hỏi khiến cho nội tâm Thác Bạc Huy không khỏi có chút căng thẳng. Đồng thời hắn vừa âm thầm vận chuyển khí huyết, một khi có biến thì ngay lập tức xuất thủ hòng tốc chiến tốc thắng.
Nhưng ngay lúc đó thì bỗng Tinh Hồn thu hồi lại khí thế, không khí hòa hoãn hơn hẳn, tuy nhiên trong mắt vẫn ẩn ẩn cơ trí cùng cảnh giác.
- Ngươi nói thật?
Tinh Hồn hỏi lại một lần nữa.
Thác Bạc Huy thấy Tinh Hồn có ý định buôn tha, sự căng thẳng trong lòng không khỏi giãn ra đôi chút, gật đầu chắc nịch:
- Lấy danh nghĩ Chiến Vu Vu Tộc ra thề, ta tuyệt đối tuân thủ lời hứa, không tìm hai người bọn ngươi làm phiền nữa.
- Đã vậy… ngươi có thể đi.
Tinh Hồn hơi do dự, cuối cùng thở ra một tiếng, bước sang một bên đưa tay ra hiệu.
Thác Bạc Huy nội tâm mừng thầm, tuy nhiên hắn vẫn giữ một sự cảnh giác nhất định. Khi lướt qua chỗ Tinh Hồn đang đứng, ánh mắt Thác Bạc Huy như đang ghi nhớ kỹ gương mặt này.
Khi chuẩn bị nhấc chân rời đi thật nhanh để còn trở về bộ lạc thì bỗng một luồng sát khí kinh dị xuất hiện áp chế tinh thần Thác Bạc Huy, trong giây lát Thác Bạc Huy như không làm chủ được cơ thể của mình nữa, thân thể to như một tòa núi nhỏ run lên một cơn rét lạnh.
Thậm chí Thác Bạc Huy còn chưa kịp phát giác ra được điều gì thì một quỷ thủ từ phía sau luồng tới, bóp chặt cuốn họng, những ngón tay chẳng khác gì móng vuốt sắc nhọn của mãnh thú đâm xuyên qua da thịt, siết vào cuống họng, không chút buông tha mà nghiền nát.
Máu tươi bắn ra như vòi nước, Thác Bạc Huy mắt trợn ngược trắng dã, trước khi ngã xuống nhìn chằm chằm Tinh Hồn đầy oán hận, ngón tay run run chỉ mặt Tinh Hồn, nhưng chẳng thể làm được gì, mang theo uất ức oán hận mà chết đi.
Cố Tinh Hải chứng kiến cảnh tượng này thì mặt tái xanh, ánh mắt khiếp sợ, theo bản năng lùi lại phía sau một hai bước.
Mãi khi thấy Tinh Hồn mệt mỏi gục xuống, nôn ra ngụm máu thì mới trong bàng hoàng mà sực tỉnh, lập tức chạy đến bên cạnh hắn.
“Không ngờ có ngày phải dùng đến thủ đoạn này.”
Tinh Hồn nội tâm than vãn một câu.
Sát khí vừa rồi chính là chiêu thức thường dùng của đệ tử thứ tám của hắn – Long Tuyền.
Trong số mười tên đệ tử, Long Tuyền là kẻ có sát khí cực nặng, nếu không phải chịu Tinh Hồn quản chế thì rất có thể Long Tuyền đã bị sát khí phản phệ, trở thành một đại ma đầu chỉ biết chém chém giết giết.
Trong thời gian quản chế, cứ cách một đoạn thời gian Tinh Hồn lại dùng Hỗn Nguyên Thiên Thần Quyết – Phệ Khí Thuật để luyện hóa bớt sát khí của Long Tuyền, đồng thời truyền cho Long Tuyền Phật Đạo pháp quyết – Như Lai Kinh, nhờ vậy Long Tuyền mới miễn cưỡng áp chế được sát khí của bản thân.
Sát khí bị Tinh Hồn dùng Phệ Khí Thuật đem nhốt vào cổ kiếm Đồ Lục. Nếu không phải dựa vào nó, Tinh Hồn tự thân cũng rất khó ứng phó nổi sát khí kinh thiên của Long Tuyền.
Lại nói, nếu không nhờ luyện ra được hoa sen Thể Đạo, có lẽ Tinh Hồn cũng không sử dụng được cái thủ đoạn này, lấy sát khí để áp bức Thác Bạc Huy.
Sử dụng thủ đoạn này xong, tinh thần Tinh Hồn vô cùng mệt mỏi choáng váng. Trước khi hắn bước vào Địa Tiên Cảnh thì thủ đoạn này không thể sử dụng được nhiều, nếu không có ngày lại bị sát khí cắn trả lại.
- Thúc thúc ổn không?
Giọng nói Cố Tinh Hải một bên vang lên.
Tinh Hồn khẽ gật đầu, rồi nói:
- Chỗ này không thể ở lâu.
Cố Tinh Hải gật gật đầu, sau đó đỡ Tinh Hồn đứng dậy, chật vật mà tìm một nơi an toàn để dưỡng thương.
Vài giờ sau khi Tinh Hồn và Cố Tinh Hải bỏ đi thì một đám người chạy đến chỗ này, nhìn phong cách trên người thì mấy người này chính là tộc nhân Hùng Kim bộ lạc.
Nhìn xác chết Thác Bạc Huy, bọn họ tức giận nghiến răng nghiến lợi, lập tức tản người ra truy lùng dấu vết của Tinh Hồn. Sau một lúc không tìm thấy được gì, đành phải hậm hực đem thi thể Thác Bạc Huy trở lại Hùng Kim bộ lạc.
Tại Hùng Kim bộ lạc, quang cảnh lúc này trông khá thê lương, nhiều căn nhà bởi vì hỗn chiến do Tinh Hồn bày ra mà bị phá hỏng, dưới sự chỉ đạo của các Chiến Vu có phận sự, bọn họ đang dần dần thu dọn.
Bên trong tế điện, Ân Cực Ngộ gương mặt âm trầm nhìn thi thể Thác Bạc Huy đặt ở trước mắt, trong đôi mắt lộ ra sự oán hận.
- Nhân loại, một ngày Ân Cực Ngộ ta còn sống thì ngày đó ngươi không được yên thân.
Mất mát quá nhiều, không chỉ Hoang Linh mất đi một nửa lực lượng, bản thân bị phản phệ trọng thương rất nặng, mà ngay cả tộc trưởng Thác Bạc Huy cùng mấy chục người bị Tinh Hồn không thương tiếc, ác độc giết chết, trong lòng Ân Cực Ngộ oán hận nồng đậm.
Trong tay Ân Cực Ngộ là một sợi tóc bạc, là sợi tóc của Tinh Hồn rơi lại trên tế đàn bị Ân Cực Ngộ tinh ý phát hiện. Chỉ thấy lão ta siết chặt, nhìn chằm chằm sợi tóc bạc, giống như đang nhìn Tinh Hồn.
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Bầu trời về đêm, từ trong rừng phóng mắt có thể nhìn thấy bầu trời phủ đầy bởi vô số ngôi sao.
Cố Tinh Hải tinh thần so với ban chiều đã tốt hơn rất nhiều, ngẩn mặt lên nhìn ngắm bầu trời đầy sao. Trong đầu không khỏi nhớ đến lúc vẫn còn ở tại bộ lạc của mình, cùng bạn bè, người thân tụ tập quanh đống lửa mà vui đùa.
Đến nay, bộ lạc bị hủy diệt, có lẽ trừ bản thân nàng ra thì chẳng còn người nào sống sót.
Nghĩ đến điều này, bất giác Cố Tinh Hải đảo mắt nhìn Tinh Hồn ngồi cách đó khá xa, đang ngồi khoanh chân tịnh dưỡng.
Nhớ đến ban trưa nhìn thấy Tinh Hồn bội tín, trong một khắc Thác Bạc Huy lơ là lập tức giết chết hắn ta, Cố Tinh Hải khi ấy thực sự sợ hãi Tinh Hồn, thời điểm đó nàng chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức.
Nhưng nghĩ đến, chính Tinh Hồn là người đã giúp nàng trốn thoát khỏi Hùng Kim bộ lạc, còn truyền cho nàng Hồng Ngọc Kinh rất lợi hại nữa, thế nên nàng mới miễn cưỡng áp chế lại tinh thần của mình.
Có lẽ Tinh Hồn cũng nhận ra điểm này, nhưng hắn không nói gì cả, cũng từ chối cho ý kiến. Dù sao thì giữa Cố Tinh Hải và hắn cũng chẳng có quan hệ gì gọi là sâu sắc cả. Tinh Hồn cũng không có ý định để Cố Tinh Hải theo hắn lâu dài, định tìm một lúc nào đó thích hợp thì rời đi một mình.
Điều cần làm bây giờ chính là phục hồi vết thương cùng với luyện hóa lực lượng Hoang Linh bị hắn cắn nuốt khi ở Hùng Kim bộ lạc.
Bên trong Linh Đài, hoa sen Thể Đạo một màu đen đang lơ lửng trên không, chính giữa đài sen có một khối thủy tinh màu xanh lam nhìn rất đẹp mắt. Nếu nhìn kỹ thì phát hiện bên trong khối thủy tinh màu xanh lam này có một hồn thú đang cuộn tròn lại.
Hồn thú này chính là Hoang Linh của Hùng Kim bộ lạc – Hắc Mang Kim Hùng. Tuy nhiên, trạng thái của hồn thú Hắc Mang Kim Hùng rất yếu ớt, có lẽ chính là bởi nó chỉ có một phần ba lực lượng chân chính của Hoang Linh nên mới như vậy.
Còn nhớ trước đó, khi Hoang Linh xuất hiện thì hoa sen Thể Đạo xuất hiện rung động, như thể muốn cắn nuốt đầu Hoang Linh này. Bởi vậy nên Tinh Hồn mới thay đổi kế hoạch một chút, tận dụng khoảng thời gian ít ỏi để mà lấy đi một phần Hoang Linh này thử nghiệm xem hoa sen Thể Đạo sẽ biến đổi như thế nào.
Tế khởi năng lực hoa sen Thể Đạo, từ chính giữa đài sen bỗng bay ra vô số những sợi hắc ti cuốn lấy Hoang Linh. Hoang Linh sợ hãi muốn bỏ chạy, nhưng không thể nào chống đỡ khỏi quỷ thủ của những sợi hắc ti này, chỉ thấy hắc ti đâm thẳng vào bên trong, chậm rãi hút đi lực lượng của Hoang Linh. Trong nháy mắt, Hoang Linh đã biến mất, hoàn toàn bị cắn nuốt không để lại một chút dấu vết nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]