Phạt Mạch Đan tuy quý giá, nhưng nó có thể so sánh được với khả năng trúc cơ tẩy tủy của Ti Mệnh được sao? Cứ nhìn Cổ Thái thì biết. Chỉ trong một đêm, tu vi Cổ Thái từ sơ nhập Tẩy Cốt cảnh nhảy vọt đến tận hậu kỳ đỉnh phong Tẩy Cốt cảnh.
Mà đó còn là do Cổ Thái muốn ổn định căn cơ vững chắc, tạo tiền đề chắc chắn cho con đường tu hành sau này, nếu không chỉ sợ trong đêm ấy, Cổ Thái đã đạt thành tựu Khai Khiếu cảnh rồi.
Hiện nay, luận thực lực mà nói, tại Lâm Ngân này, số người có thể địch được với Cổ Thái chỉ có thể tính được trên đầu ngón tay mà thôi.
Còn cái gì Ngũ Long Chí Dương Thủy tăng cường lực lượng cơ thể, sau này dễ dàng đúc kết Man thân, người khác xem như thần dược thánh dược, nhưng Kha Thiên Lạc, hắn có bí mật của hắn, hắn biết thứ còn trân quý gấp ngàn lần Ngũ Long Chi Dương Thủy kia.
Người khác động tâm, nhưng Kha Thiên Lạc thì không.
- Bằng chừng ấy đồ mà muốn ta mạo hiểm, xin lỗi, không có hứng thú.
Kha Thiên Lạc nói mà mặt không chút biến đổi, thanh âm vô cùng nhẹ nhàng.
Lý Quý gương mặt trên mặt liền cứng đơ lại, không nghĩ đến bằng ba kiện vật phẩm quý giá vậy mà không khiến cho Kha Thiên Lạc có bất kỳ phản ứng nào.
Lý Quý lúc này chỉ muốn moi hết tâm can của Kha Thiên Lạc ra xem thử, rốt cuộc hắn có đang giả bộ hay không. Thực sự mà nói Lý Quý rất muốn Kha Thiên Lạc giả bộ, nhưng nhìn nét mặt, biểu hiện, thật sự không có chút nào giả dối cả.
Tất cả trong mắt hắn đều là vô nghĩa.
Thân mang trọng trách, Lãnh Mạc trưởng lão đã căn dặn rõ, nhất định phải mời chào thành công Kha Thiên Lạc.
Lý Quý đành phải cắn răn:
- Các hạ chậm đã, nếu nhiêu đó vẫn chưa đủ, Lý mỗ sẽ trả giá cao hơn, chỉ cần các hạ đồng ý giúp đỡ Lãnh Vô Cực.
Kha Thiên Lạc bước chân hơi khựng lại, tựa hồ đang suy nghĩ. Chỉ cần một cái khựng bước này, Lý Quý đã biết mình có thêm một cơ may đạt thành hiệp ước.
Ngẫm một lúc, Kha Thiên Lạc mới nói:
- Ta có thể cho ngươi một cái hứa hẹn, lần hẹn gặp tiếp theo, nếu các ngươi có thể đưa ra một cái giá tốt, có thể ta sẽ giúp các ngươi.
- Các hạ nói vậy thì ta yên tâm rồi. Trước tiên các hạ cầm lấy thứ này, một món quà nhỏ, hy vọng các hạ không chê.
Lý Quý ném qua Kha Thiên Lạc một cái túi da nhỏ, hắn không lấy ra xem ngay lập tức mà tạm thời cất nó vào người, gật đầu nhẹ một cái rồi quay người rời đi.
Sau khi Kha Thiên Lạc đi khỏi, Lý Quý nụ cười trên mặt biến đổi, thay vào đó là một nét nghi hoặc.
- Tên này đúng là khó chơi, thật không hiểu tại sao Lãnh Mạc trưởng lão quyết tâm phải mời chào hắn bằng được, khó hiểu quá. Ài, mà thôi, dù sao đây cũng không phải chuyện của mình.
Lắc đầu lẩm bẩm một vài câu, Lý Quý thở dài một tiếng, thu lại linh thức rồi rời khỏi chỗ này. Mời chào Kha Thiên Lạc bất quá là nhiệm vụ riêng tư mà Lãnh Mạc trưởng lão bảo hắn làm, việc tiếp theo nên làm chính là bố trí đội ngũ chuẩn bị ứng phó với Sở Hồng Phi.
********* Quyển 1: Ti Mệnh **********
Trong một nơi tối tăm mập mờ ánh lửa của những ngọn nến, không gian mờ mờ ảo ảo không khỏi tạo ra cảm giác rùng rợn.
Có gần trăm ngọn nến được thắp sáng lên, những ngọn nến này dường như được sắp xếp theo một quy tắc lạ nào đó, có lẽ chỉ có người dụng tâm mới hiểu được mục đích sắp xếp là gì.
Tuy không gian lờ mờ heo hút, nhưng bằng mắt thường vẫn có thể nhìn thấy, tại nơi này có một bức tượng khổng lồ được đặt ở vị trí bờ tường trung tâm. Bức tượng này khắc hình một con quái thú kỳ lạ, giống rồng nhưng không phải rồng. Nó đứng bằng hai chi sau, hai chi trước đặt trước ngực, tựa hồ đang nâng niu một vật gì đó.
Quái thú này bị điêu khắc khá thô ráp, nhưng vẫn toát ra một cỗ thần thái phi phàm siêu việt.
Phía dưới chân của bức tượng quái thú kỳ lạ có một bể nước trong suốt, tĩnh lặng như mặt gương. Bên cạnh hồ nước có một ông lão mặc áo bào đen thần thần bí bí ngồi xếp bằng.
Có tiếng bước chân chậm rãi vang lên, dần dần trong không gian huyền ảo xuất hiện thêm một người thứ hai.
Người xuất hiện dáng dấp cũng là một ông lão tuổi cao, nhưng ông lão này cơ thể rất rắn chắc, không thua kém gì các thanh niên hai lăm hai sáu tuổi, cả người sinh cơ tràn ngập, không giống như ông lão gầy gò thần bí.
Vừa xuất hiện, lão giả sinh cơ bừng bừng lập tức quỳ xuống, vái lạy ông lão gầy ốm:
- Lãnh Mạc bái kiến lão tổ.
Lão giả này không ngờ lại chính là Lãnh Mạc trưởng lão trong lời Lý Quý. Ông ta chính là trưởng lão Mông Đan bộ lạc, theo ý tứ của Lý Quý thì địa vị của Lãnh Mạc trưởng lão tại Mông Đan bộ lạc không hề thấp.
Lão tổ của Lãnh Mạc trưởng lão giọng nói âm trầm yếu ớt, như tùy lúc nào cũng có thể tử vong.
- Mọi chuyện thế nào? Kha Thiên Lạc đã đồng ý giúp chúng ta chưa?
Lãnh Mạc trưởng lão chưa có sự đồng ý của lão tổ nên không dám đứng dậy, vẫn quỳ tại chỗ, thái độ một mực tôn kính, đáp:
- Hồi bẩm lão tổ, tiểu tử Kha Thiên Lạc đó vẫn chưa tỏ thái độ rõ ràng, chỉ để lại cho Lãnh Mạc một cái hứa hẹn.
- Không tốt, như vậy là không tốt. Nhất định phải mời chào cho bằng được Kha Thiên Lạc.
Lão tổ của Lãnh Mạc trưởng lão không giấu sự thất vọng, thở dài một tiếng.
- Lão tổ, Lãnh Mạc vẫn chưa hiểu, vì sao nhất định phải tạo quan hệ với tiểu tử Kha Thiên Lạc đó?
- Chuyện tạo quan hệ với Kha Thiên Lạc đó có quan hệ rất lớn đến sự tồn vong của Thiên Toán tộc chúng ta.
Ông lão mở mắt nhìn vào mặt gương, nét mặt tang thương năm tháng không giấu được sự mệt mỏi.
- Thiên Toán tộc chúng ta cho đến hiện tại chỉ còn duy nhất một mình lão phu là còn năng lực Thấu Thị Quá Khứ Vị Lai. Những tưởng vì nguyền rủa mà Thấu Thị Quá Khứ Vị Lai sẽ biến mất, may mắn hậu bối đời này xuất hiện Lãnh Vô Cực có thừa kế một tia huyết mạch chính thống Thiên Toán tộc. Nhưng nếu nó không được bảo vệ, Lãnh Vô Cực nhất định cũng sẽ hứng chịu kết cục thân vong. Đây là điều mà lão phu không muốn nhìn thấy nhất.
Gương mặt Lãnh Mạc kinh biến. Tuy Lãnh Mạc trong Lãnh gia đời này chính là gia chủ, nhưng có những chuyện lão ta không hề được biết.
Lãnh Mạc được nghe tiền gia chủ đời trước khi truyền lại chức vị gia chủ đã nhắn nhủ lại rằng, Lãnh gia bọn hắn thực chất không phải người Man tộc, mà là truyền thừa từ một bộ tộc cổ xưa gọi là Thiên Toán tộc.
Thời đại viễn cổ đó, Thiên Toán tộc chính là một trong những bộ tộc mạnh mẽ nhất, ngay cả Man Thần cũng phải kính nhường ba phần. Tuy nhiên không rõ vì lý do gì mà Thiên Toán tộc lại chịu một lời nguyền rủa, dần dần đi vào con đường diệt vong.
Cho đến bây giờ, vô số tuế nguyệt trôi qua, tộc nhân Thiên Toán tộc dòng chính duy nhất còn sống chính là vị lão tổ trước kia. Có điều, Lãnh Mạc không biết tên thật, cũng không biết tuổi thật của ông ta. Ngay cả tiền gia chủ đời trước cũng không biết. Hắn ngay thời điểm tiếp nhận chức vị gia chủ mới biết được sau lưng Lãnh gia có một vị lão tổ thần bí này.
Khi tiếp nhận chức vị gia chủ, Lãnh Mạc từng phải chấp nhận một lời thề độc địa tàn ác, tuyệt đối không được tiết lộ sự tồn tại của tộc nhân dòng chính cuối cùng của Thiên Toán tộc, không sẽ bị phản phệ mà chết. Vậy nên sự tồn tại của vị lão tổ này cho đến nay vẫn là một điều tối mật.
- Lãnh Mạc, ngươi biết không, thiên địa Thần Hoang này, thực chất chỉ là một bàn cờ mà thôi.
*********
Cầu vote mười sao cuối chương!
Cầu tăng like và cmt để trỗ trợ con tác!
Cầu Nguyệt phiếu và Kim đậu để tăng động lực cho con tác!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]