Nếu đơn giản chỉ là một giấc mơ bình thường thì hắn sẽ không lo nghĩ nhiều, nhưng viễn cảnh đó lại quá chân thực.
Ti Mệnh hô hấp một hơi sâu, sau đó đứng dậy, vừa nói:
- Ta có chuyện muốn nói riêng với huynh, đi theo ta.
Nói xong, Ti Mệnh xoay người lại, trong lúc không ai hay lặng lẽ rời khỏi buổi lễ. Cổ Thái trông biểu hiện kỳ lạ thì cảm thấy kỳ lạ, trong lòng nổi lên mấy ý nghĩ, nhưng không ngồi yên một chỗ mà cũng lặng lẽ đi theo.
Khá xa bộ lạc, từ nơi này có thể trông thấy ngọn đồi chôn cất các dũng sĩ U Đô bộ lạc. Ti Mệnh lặng im đứng trầm ngâm nhìn trời, từ đằng sau truyền đến tiếng bước chân chầm chầm, chính là Cổ Thái.
Hắn gãi gãi đầu, miệng treo nụ cười nghi hoặc:
- Sao tự dưng huynh kỳ lạ thế? Có chuyện gì không ổn à?
Ti Mệnh chuyển người lại, gió bắc buổi đêm se lạnh thổi vù qua, Cổ Thái nhìn thấy được sâu trong đôi mắt đen kia ẩn sâu một nỗi lo lắng khó nói thành lời.
- Cổ Thái, ta muốn nhờ huynh một điều.
- Nhờ ta? Ta không dám chắc là mình có thể làm được đâu.
- Chuyện này huynh có thể suy nghĩ, ta sẽ không ép.
Cổ Thái lấy tay xoa xoa cằm, mắt nhìn lệch về một hướng, trầm tư suy nghĩ. Mãi một lúc sau mới thở dài một tiếng:
- Huynh nói ta nghe thử xem, nếu nằm trong khả năng thì ta sẽ đáp ứng.
- Việc này kỳ thực nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ. Cổ Thái, huynh nói với ta rằng khát vọng của huynh là trở thành đệ nhất cường giả Thần Hoang. Nếu thực sự có ngày nay, ta hy vọng huynh có thể giúp ta bảo vệ Tang Tương.
Ti Mệnh gương mặt trịnh trọng, không chút giấu diếm nói.
Cổ Thái khẽ giật mình, sau đó thì bỗng cười phá lên, bước tới gẫn vỗ vai Ti Mệnh, ngữ điệu ấm áp:
- Ha ha, nàng đã có huynh bảo vệ, ta làm sao có cơ hội bảo vệ nàng được chứ!
Trái ngược với giọng cười đùa là một gương mặt trầm tư đang nhìn mình, bất giác làm cho cổ họng Cổ Thái nghẹn lại, gãi gãi đầu rồi thở dài một tiếng:
- Thôi được, nếu như thật sự có ngày đó, ta sẽ làm hết sức mình.
- Đa tạ. Ta sẽ không để huynh làm việc không công đâu.
Thấy Cổ Thái đáp ứng, Ti Mệnh nở nụ cười nhẹ nhõm. Hắn không biết được tương lai mai sau ra sao, có thực sự rằng Cổ Thái sẽ hủy diệt cả khung trời này hay không, hắn không quan tâm, hắn chỉ biết bây giờ tạo được nhân quả với đối phương, khiến cho đối phương đáp ứng là được rồi.
- Ấy, không cần đâu. Huynh trước đây âm thầm bảo vệ mấy người Nạp Đa, cho họ một cuộc sống yên ổn, lại còn để lại quyển sách nghiên cứu trận đạo tâm huyết của huynh nữa, đối với ta nhiêu đó là đủ rồi.
Cổ Thái vội xua tay. Hắn tuy tự thừa nhận mình là một kẻ tham lam, nhưng tham lam với những người mà hắn không quen biết mà thôi.
Ti Mệnh lắc đầu, cười nhạt:
- Chuyện nào ra chuyện đó. Mấy người Nạp Đa năm đó chăm sóc ta, những chuyện đó đều nên làm cả.
Cổ Thái cũng cười cười, tiếp xúc dần dần rồi cũng biết, tính cách cứng đầu này giống y hệt với Kha Thiên Lạc.
- Tùy ý huynh vậy.
- Huynh ngồi xuống đi.
Cổ Thái ngồi xếp bằng xuống, hai tay đan lại đặt trên đuồi, hô hấp chậm đều, điều chỉnh tinh thần ở trạng thái tốt nhất theo lời của Ti Mệnh.
Ti Mệnh thì ngồi xếp bằng ở sau lưng, hai tay đặt áp vào lưng Cổ Thái, hắn nhắm mắt lại, âm thầm vận chuyển nguyên khí trong cơ thể chậm rãi tiến hành xâm nhập vào cơ thể Cổ Thái. Nguyên khí này là do hắn tu luyện vào tích lũy trong khắp kinh mạch, hắn không biết dùng cách này có hiệu quả với người Man tộc hay không, nếu hiệu quả thì tốt, còn không thì hắn sẽ tìm một biện pháp khác để báo đáp nhân quả.
Không hiểu sao tự nhiên gần đây trong lòng hắn luôn có một loại dự cảm không ổn, thậm chí uy hiếp đến tính mạng, hắn cũng chẳng biết có phải do bản thân suy nghĩ quá nhiều hay không, nhưng cảnh giác chưa bao giờ là thừa thải.
Bởi vậy hắn mới nhân lúc này cậy nhờ Cổ Thái, nếu bản thân mình có xảy ra chuyện gì thì vẫn còn đó Cổ Thái và Kha Thiên Lạc có thể giúp đỡ Tang Tương.
Nguyên khí chậm rãi di chuyển vào cơ thể, Cổ Thái cảm giác được có một luồng năng lượng ấm áp kỳ lạ đang chạy khắp cơ thể. Nó không khiến cho hắn cảm thấy khó chịu gì, ngược lại còn rất thoải mái.
Cảm giác cứ như được mấy cô gái nhẹ nhàng đấm bóp vậy. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, năng lượng này khiến cho cơ thể hắn càng lúc càng cảm thấy nhẹ nhõm. Nếu trước đây khi tu luyện, Cổ Thái luôn cảm thấy cơ thể mình như bị một thứ gì đó cản trở, tốc độ tu luyện rất chậm chạp.
Còn bây giờ, khi được cỗ năng lượng ấm áp kia thanh lọc thì cảm giác nặng nhọc này không còn nữa. Cổ Thái dám chắc, nếu bây giờ mà chuyên tâm tu hành, tốc độ tu luyện có lẽ sẽ tăng gấp ba lần.
Đến nửa tiếng đồng hồ sau, Ti Mệnh mới thu tay lại, thở ra một ngụm trọc khí. Sắc mặt hắn lúc này nhợt nhạt, mồ hôi túa ra ướt cả y phục.
Mở mắt nhìn Cổ Thái, khắp cơ thể của hắn ta bị bao bọc bởi một lớp tạp chất màu đen tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc, vừa ngửi thấy là muốn ói.
Tạp chất này giống y hệt như lúc Ti Mệnh tiến hành trúc cơ, tuy nhiên khi ấy tạp chất của hắn không nhiều bằng Cổ Thái, mùi hôi thối tự nhiên cũng ít hơn nhiều.
Cổ Thái không hề biết mọi việc xung quanh, không biết mình đang cực kỳ hôi thối không ai dám đến gần, đầu óc hắn đang trong một cảm giác kỳ lạ, đặt tâm trí trong cảm giác kỳ lạ đó mà minh ngộ.
- Xem ra phương pháp này hỗ trợ rất tốt với người Man tộc. Phỏng theo suy nghĩ của mình, sau khi tỉnh lại, Cổ Thái nhất định sẽ bước vào trung kỳ Tẩy Cốt cảnh.
- Ngươi đánh giá hắn hơi thấp đấy.
Ti Mệnh một bên thổ nạp, vừa nhìn Cổ Thái đang chìm trong trạng thái minh ngộ mà phỏng đoán. Đột nhiên từ đằng sau truyền đến một giọng nói lãnh đạm.
Hắn giật mình quay lại thì thấy có một bóng người đang đứng cách mình không xa, chính là Kha Thiên Lạc không biết từ lúc nào đã xuất hiện. Kha Thiên Lạc cũng dùng ánh mắt dò xét với Cổ Thái, nói ra nhận định của mình.
- Thì ra là ngươi, làm ta giật cả mình.
Vốn so về linh thức, Ti Mệnh tự tin không một người nào có thể vượt qua được mình, ngay cả Kha Thiên Lạc cũng vậy. Tuy vừa rồi hắn trợ giúp Cổ Thái trúc cơ, hắn vẫn không quên tản ra linh thức để phòng ngừa chuyện vạn nhất xảy ra, ấy vậy mà Kha Thiên Lạc xuất hiện lúc nào mà lại chẳng hay. Xem như vừa bị dội một gáo nước lạnh vào mặt, chỉ biết cười trừ một tiếng.
- Không thấy hai người các ngươi nên ta tò mò đi kiếm, cũng vừa mới thấy hai ngươi ở đây thôi.
Vừa nói, Kha Thiên Lạc vừa ném qua một lọ nhỏ:
- Dùng đi, có lẽ sẽ hữu ích với ngươi.
Ti Mệnh gật đầu, nhưng không trực tiếp dùng mà cất vào người. Kha Thiên Lạc nhìn thấy nhưng cũng chẳng nó gì, lại nhìn Cổ Thái, nói tiếp:
- Ti Mệnh, ngươi làm cách nào mà giúp tăng tư chất của Cổ Thái vậy? Ta nhớ ngày xưa A Công nói rằng tư chất là thứ không thể thay đổi được mà.
- Không phải là không thể, mà những phương pháp đó cực kỳ nguy hiểm, không ai dám nguyện thử cả.
Ti Mệnh miệng cười cười, rồi phân tích tiếp:
- Theo kiến thức y đạo thì người man tộc khi ra đời thân thể ở trạng thái không linh, tức là không có một chút tạp chất nào. Nhưng qua thời gian tiếp xúc với thức ăn, nước uống, thậm chí là cả hít thở không khí thì cơ thể dần dần tích tụ tạp chất. Tạp chất này có ở mọi ngóc ngách bên trong cơ thể.
- Tạp chất? Không lẽ nó là thứ cản trở người Man tộc tu luyện?
- Phải. Tuy nhiên tạp chất mỗi người mỗi khác, dẫn đến tư chất cũng sẽ khác nhau. Có một số người trời sinh tư chất cực cao, cả khả năng hạn chế việc tích tụ tạp chất, nhờ vậy mà tốc độ của bọn họ nhanh hơn người khác. Ngươi chính là một ví dụ.
Kha Thiên Lạc khoanh tay nghe, vừa nghiền ngẫm tiêu hóa những phân tích kia.
- Thiên địa tạo hóa rất kỳ diệu đã sản sinh ra một số kỳ trân dị bảo có tác dụng bài trừ tạp chất, làm cho tư chất của Man tộc được cải biến. Tuy nhiên, cách sử dụng thế nào cho hợp lý thì có rất ít người biết, chính bởi không biết sử dụng nên tác dụng của nó bị giảm bớt, việc cải biến tư chất dù có diễn ra nhưng lại quá nhỏ bé không đáng kể.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]