Chương trước
Chương sau
Quyển 1: Ti Mệnh

Chương 73: Đêm trăng

Lần này không để hai người kia ngăn cản nữa. Với người tên Liên Vân Quyết này, có thế chính bản thân hắn cũng cảm giác được người này có gì đó không ổn, nhưng chí ít đến hiện tại Liên Vân Quyết vẫn chưa có hành động gì vượt quá giới hạn cả, thế nên Ti Mệnh nghĩ rằng tốt nhất vẫn nên nói chuyện lịch sự với đối phương.

- Tại hạ là Ti Mệnh, tộc nhân U Đô bộ lạc.

- Ra là Ti Mệnh huynh.

Liên Vân Quyết cười nhạt, dùng ánh mắt dò xét quan sát Ti Mệnh, nội tâm không khỏi hiếu kỳ.

“Thật kỳ lạ. Ta không thể cảm nhận được tu vi của tên này.”

Trong lòng âm thầm ghi nhớ chân diện Ti Mệnh, tuy nhiên Liên Vân Quyết vẫn giữ thái độ hòa hoàn, hắn nói tiếp:

- Tại hạ đối với quê hương của Tang Tương sư muội rất hiếu kỳ, một bộ lạc nho nhỏ lại có thể sản sinh ra được nhiều vị thiên tài như vậy. Không biết đêm này Kha huynh và Ti Mệnh huynh có thể cùng tại hạ đàm đạo?

- Không có hứng thú!

Cả Kha Thiên Lạc và Tang Tương đồng thời hô vang.

- Ti Mệnh, chúng ta đi thôi. Dây dưa với hắn chỉ tổ tốn thời gian.

Tang Tương hừ lạnh một tiếng, sau đó kéo Ti Mệnh rời đi. Ti Mệnh chỉ đành miễn cưỡng cười trừ tạ lỗi, rồi sau đó đành phải đi theo Tang Tương rời khỏi nơi này.

Kha Thiên Lạc liếc nhìn Liên Vân Quyết một cái, trong ánh mắt đầy ý tứ cảnh cáo, như rằng muốn nói: “Ta biết ngươi đang nghĩ gì. Tốt nhất đừng làm bậy, nếu không dù ngươi có là con của lão thiên thì ta cũng không ngại lấy cái mạng ngươi.”

Vốn chẳng có hứng thú gì với buổi đón tiếp sứ giả Mông Đan này, Kha Thiên Lạc ôm quyền hướng thượng man Mạnh Hạ, rồi cũng quay lưng bỏ đi.

“Mấy người này bộ điên rồi sao mà lại không thèm nể mặt Liên Vân Quyết?” Anh Nhu đứng cạnh bà ngoại của nàng – đồng thời cũng là man công Lạc Vân bộ lạc, nhíu mày thầm nhủ.

Trong suy nghĩ của Anh Nhu, Mông Đan bộ lạc vô cùng hùng mạnh, một ngón tay cũng đủ để hủy diệt mười cái tiểu bộ lạc như Lạc Vân bộ lạc, ngay cả Phong Tuyết bộ lạc trong mắt bọn họ cũng chẳng là cái đinh gì.

Mà Liên Vân Quyết lại là thiên tài số một số hai ở Mông Đan bộ lạc, là gương mặt đại diện của Mông Đan bộ lạc tại Phong Tuyết thành, vậy mà Tang Tương và Kha Thiên Lạc chẳng chút nể mặt mũi của hắn, chẳng khác nào gián tiếp đắc tội với Mông Đan bộ lạc cả.

Tang Tương tuy nói nàng đã gia nhập Mông Đan bộ lạc, tuy nhiên dù sao vẫn là người ngoại tộc, không phải dòng chính như Liên Vân Quyết được, bên nào nặng bên nào nhẹ tự nhiên rõ ràng.

Vậy nên trong mắt Anh Nhu, hành động của Tang Tương và Kha Thiên Lạc vô cùng ngu ngốc.

Cứ nhìn sắc mặt Liên Vân Quyết thì rõ. Nụ cười vẫn còn đó, nhưng không phải là nụ cười ôn hòa ban nãy, mà là một nụ cười lạnh lẽo, ẩn tàn sát cơ bên trong.

Nhất là đôi mắt của hắn ta, hắn nhìn qua bóng lưng nhỏ nhắn của Tang Tương lóe qua một tia âm tà, nhìn Kha Thiên Lạc đầy sát cơ, và đặc biệt là Ti Mệnh, thể như rằng muốn ngay lập tức giết chết Ti Mệnh vậy.

“Tốt, tốt lắm. Tiện nhân kia dám làm ta mất mặt trước bao người, một kẻ xuất thân thấp hèn lại dám vênh váo, còn cả tên thư sinh nữa, ba kẻ các ngươi ráng mà tận hưởng khoảng thời gian tốt đẹp đi.”

Thượng man Mạnh Hạ từ nãy đến giờ không dám lên tiếng, mãi khi ba người Kha Thiên Lạc bỏ đi lão ta mới hướng Liên Vân Quyết, ngữ điệu cẩn thận:

- Liên công tử, ba người bọn họ tuổi trẻ khí thịnh, sự ngông cuồng khó trách. Liên công tử chớ trách bọn chúng.

- Ha ha, không sao, không sao cả…

Đột nhiên Liên Vân Quyết cười lớn, giọng cười làm cho người khác cảm thấy lạnh sống lưng. Có lẽ Liên Vân Quyết đã nổi lên sát cơ rồi.

Dù là thượng man Mạnh Hạ cũng phải nuốt một ngụm nước bọt, tự trấn an bản thân, không dám nói tiếp thêm câu nào nữa.

“Xem ra khó có thể hòa giải được rồi. Thôi, tốt nhất ta không nên can dự vào nhiều, nếu không sẽ liên lụy đến cả bộ lạc.”

- Được rồi, không nói đến việc này nữa. Trời cũng tối rồi, chúng ta vào trong thôi.

- Liên công tử nói phải, lão phu sơ suất rồi, nhất định sẽ hướng Liên công tử bồi tội. Mời.

Thượng man Mạnh Hạ cười trừ, rồi đưa tay ra hiệu mời Liên Vân Quyết đi trước. Hắn cũng không muốn nói gì thêm, dù sao thì tâm trạng của hắn hiện giờ đang rất xấu. Ôm một bụng sát cơ đi vào cổng thành, còn trong đầu thì đang bắt đầu vạch ra kế hoạch lãnh khốc nào đó.

******** Quyển 1: Ti Mệnh ********* Ảnh Nguyệt sơn trang

Đêm trăng thanh gió mát, gió thổi vi vu qua một ngọn đồi trống vắng. Ánh trăng trên bầu trời trải một tấm thảm bạc xuống nhân thế, một đêm mông lung và nhẹ nhàng bắt đầu buông xuống.

Trên ngọn đồi này có một gốc cây khá lớn, tán cây xanh tốt và xum xuê, thả xuống một chiếc bóng cây bao phủ một khu vực nhỏ. Tuy nhiên bởi đêm nay là đêm trăng tròn, thế nên bóng cây này cũng không quá tối tăm.

Ngồi dưới gốc cây có hai bóng người, nhìn kỹ thì chính là Ti Mệnh và Tang Tương.

Khi còn nhỏ, cả hai đã có thói quen cùng nhau ngồi dưới gốc cây để ngắm bầu trời đầy trăng sao. Một thói quen cho đến tận bây giờ không hề thay đổi.

Tuy nhiên vẫn có sự khác biệt. Đó chính là những lần ngắm trăng sao trước đây, cả hai ngồi ở gốc cây thông sau núi tại U Đô, còn bây giờ thì là một ngọn hoang sơn nơi đất khách quê người, cảm giác thật sự rất khác biệt.

- Năm năm nay ta sống rất bình yên. Không giống như nàng và Thiên Lạc…

Ti Mệnh ngồi kể lại chuyến hành trình năm năm qua của mình, còn Tang Tương thì thủy chung ngồi một bên lặng im lắng nghe.

Ánh trăng huyền ảo xuyên qua những khe lá, chúng nghịch ngợm tung tăng trên gương mặt nàng. Tuy nhiên chúng không hề khiến Tang Tương trở nên kém sắc, ngược lại còn khiến nàng có gì đó trở nên ôn nhu và đầm thắm hơn.

Chẳng biết vô ý hay hữu ý, khi hắn đảo mắt nhìn qua nàng thì lập tức bắt gặp một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, một đôi mắt đầy nhu tình không pha lẫn bất kỳ một loại cảm xúc nào khác, bất giác khiến cho hắn phải dừng câu chuyện của mình lại, một tia xấu hổ kèm theo ửng hồng khẽ thoáng qua.

Hắn vội xoay mặt nhìn chỗ khác, nhưng với một dị sĩ có tu vi cao cường như Tang Tương, mọi cảm xúc trên gương mặt hắn làm sao qua mắt được nàng.

Chẳng những chẳng làm cho nàng hụt hẫn mà ngược lại càng khiến nàng trở nên thích thú.

- Nhìn muội này.

Giọng nói nhẹ nhàng nghe tựa âm thanh tiếng suối chảy, nội tâm Ti Mệnh khẽ giật nảy, trống ngực đập thình thịch.

Tang Tương từ từ áp sát lại gần hắn, hương thơm tựa mùi hương của hoa cỏ từ cơ thể nàng xông vào mũi hắn khiến cho gương mặt hắn càng đỏ ửng lên, trống ngực đập càng lúc càng mạnh, thiếu điều trái tim muốn xông ra khỏi lồng ngực vậy.

- Nhìn muội đi.

Giọng nói mê hoặc đậm chất kích thích một lần nữa phát ra từ cái miệng nhỏ.

Ti Mệnh chớp mắt vài cái, bởi vì khuất tầm mắt nên Tang Tương không thấy được hai tay của Ti Mệnh đã siết chặt lại, giống như sắp sửa đưa ra một quyết định của đời mình.

Không tiếp tục nghĩ ngợi bang quơ nữa, hắn quay qua để đối diện thì bỗng có một bờ môi mềm ngọt lịm đặt lên miệng hắn một cách bất ngờ và đột ngột, làm cho hắn đơ ra trong chốc lát.

Quả thực hắn chẳng nghĩ đến Tang Tương lại mạnh dạng táo bạo đến vậy, vốn đây phải là hành động của bậc trượng phu như hắn mới đúng.

Sau một hồi, bờ môi mềm ấy từ từ rời khỏi miệng hắn. Tuy vậy, cái loại tư vị diệu dàng ngon ngọt như đang tan chảy ấy vẫn đọng lại trong tâm trí, đúng thật không nỡ chút nào.

Tang Tương khuôn mặt hơi ửng hồng lên, nếu nói nàng không xấu hổ thì chính là nói dối, tuy vậy ánh mắt nàng không nhìn nơi khác mà vẫn dán chặt vào Ti Mệnh, ngón tay thon dài mềm mại đặt lên môi, vừa nở nụ cười để lộ ra chiếc răng khểnh tinh quái, nói:

- Đây là hình phạt cho việc trở về mà không báo cho muội biết. Hi hi…

Một câu nói ngắn gọn mà chứa cả một bầu trời kích thích. Ti Mệnh chẳng thèm làm bộ nữa, lần đầu tiên hắn xuất hiện nét ranh ma.

- Đã vậy giờ đến lượt ta. Ban chiều dám húc ta một cái khiến ta suýt chút nữa biết bay, lúc đó không phạt, giờ bù lại…

- Dám phạt muội sao?

- Có gì không dám? Hắc hắc…

Đôi bàn tay gần hai mươi năm chỉ biết cầm sách, pha chế rượu bây giờ đã lật sang một chương mới. Không còn miệt mài hay nghệ thuật nữa, mà đó là một đôi tay ma mãnh và không kém phần nhanh nhẹn đầy ma thuật.

Từ từ tiến sát tới gần cơ thể mảnh mai kia, thoan thoát lấy xuống từng mảnh vải đang bọc lấy cơ thể đầy đặn này một cách điêu luyện. Chỉ trong cái chớp mắt, dưới ánh trăng huyền ảo, nửa trên cơ thể chỉ còn lại một chiếc áo yếm màu đỏ rực che đi khuôn ngực cao vút trắng trẻo.

Chuẩn bị ra một chiêu cuối cùng là có thể lấy xuống chiếc áo yếm này, nhưng ngay lập tức lại bị bàn tay ngọc ngà chặn lại. Tang Tương nở nụ cười ma mãnh không kém gì Ti Mệnh cả, một cái liếc nhìn đầy nhu tình nói:

- Đồ hư hỏng, xem muội phản kích lại đây!

Nói dứt lời, nàng áp sát lại gần, ngồi đè trên người hắn, đôi tay ranh ma chẳng kém gì Ti Mệnh, thậm chí hành động còn gọn gàng hơn, trong hai hơi thở đã lột hết đồ của hắn xuống.

- Không nghĩ đến chàng lại vạm vỡ tràn đầy sinh lực thế này, ẩn giấu cũng kỹ quá, nhưng muội thích.

*********

P/s: 11h30 sẽ up chương tiếp theo
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.