Sắc mặt của ông rất trầm tĩnh, khiến cho người ta không cách nào đoán ra được ông đang suy nghĩ điều gì. Ti Mệnh ngạc nhiên, sau đó cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu, rồi liền trả lời:
- Hồi còn nhỏ tôi nghe A Công kể về chuyến đi lúc còn trẻ, tôi cũng muốn bản thân có thể ngắm nhìn thế giới rộng lớn ngoài kia một lần. Nhưng tình cảnh của tôi hiện tại, có lẽ ở lại bộ lạc thì vẫn tốt hơn. Như vậy tôi có thể tranh thủ được khoảng thời gian của mình để giúp bộ lạc phát triển.
- Ti Mệnh, tài năng của một người không thể nhìn bằng mắt thường được. Có lẽ trong lòng ngươi luôn mang suy nghĩ nặng nề là bản thân bất tài, nhưng tương lai không ai có thể biết trước được. Cuộc sống ở bộ lạc không thích hợp với ngươi.
A Công giọng nói khàn khàn, ánh mắt nhìn về phía hư vô xa xăm, chậm rãi nói. Có cơn gió lạnh buổi sớm mai, mang theo hơi thở tang thương của đất trời nhẹ nhàng thổi qua thân thể gầy cõi của A Công, áo bào đen thổi tung bay trong gió.
- A Công, người muốn đuổi tôi khỏi bộ lạc sao?
Ti Mệnh giật mình, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác sợ hãi. Đầu óc hắn xuất hiện vô số suy nghĩ, là vì bản thân bất tài hay là đã phạm phải lỗi lầm gì khiến cho A Công muốn đuổi mình? Hắn chạy đến đứng trước mặt A Công, rồi sau đó quỳ gối xuống, đôi mắt đã rươm rươm nước mắt.
- A Công, bộ lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-la-thien-ton-2-vinh-hang-chi-mong/3123015/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.