"Phương sư huynh..." Nhìn thấy Phương Nguyên đi ra khỏi đại điện, Tiểu Kiều sư muội, Ngô Thanh ở bên ngoài chờ đợi cũng đều tiến lên đón. Ngoại trừ các nàng ra, còn có đám người Hồng Đào của Thanh Phong Thi Xã, có thể nói, trong số những người cùng đi đến Thái Nhạc thành trảm yêu trừ ma, ngoại trừ Kỳ Khiếu Phong và Lữ Trúc đã chết ra, những người khác đều đến đông đủ. Ngay cả Triệu Khang Niên thân thụ trọng thương cũng sắc mặt tái nhợt đợi ở nơi này. Khi thấy Phương Nguyên đi ra, ai nấy đều cung kính tiến lên đón, vây lấy xung quanh Phương Nguyên. "Các ngươi ở chỗ này chờ ta sao?" Phương Nguyên hơi kinh ngạc nhìn về phía bọn hắn, theo bản năng hỏi một câu. “Đúng vậy, dù sao chúng ta vẫn cần phải hảo hảo tạ ơn Phương sư huynh. Vừa rồi các chấp sự cũng đã nói, yêu ma kia tu vi cao như thế, thủ đoạn lại nhiều, lúc ấy nếu không phải ngươi xuất thủ cứu giúp, sợ là chúng ta sẽ không có người nào còn sống trở về!" Hồng Đào mập mạp của Thanh Phong Thi Xã trước kia cũng là một người nói chuyện cực kỳ cay nghiệt, bây giờ lại giống như biến thành người khác, ăn nói đàng hoàng ở trước mặt Phương Nguyên giống con heo đực bị thiến, một mặt thịt mỡ run run, giống như cố lấy hết dũng khí mới có thể trấn định nói chuyện trước mặt Phương Nguyên: "Cho nên chúng ta đã thương nghị qua, lát nữa sẽ cùng ngươi đi xem Công Đức Bảng, rồi đến tối thì sẽ thiết yến, nhất định phải hảo hảo đáp tạ ngươi một phen..." "Cảm tạ thì không cần, Công Đức Bảng kia..." Phương Nguyên nghe xong thì lại có hơi nao nao, lông mày hơi nhíu lại. Những đệ tử tiên môn đạt được Thanh Dương truyền thừa như bọn hắn đều lấy số lượng công đức để phân biệt đối xử. Số lượng công đức này thì có thể đạt được từ mọi phương diện, như nhận nhiệm vụ, làm ra một ít cống hiến cho tiên môn, đều có thể đạt được công đức tương ứng. Số lượng công đức thậm chí có thể quyết định việc thăng chức của bọn hắn trong tiên môn, cho nên Công Đức Bảng là bảng danh sách mà tất cả đệ tử tiên môn đều chú ý! Đa số đệ tử tiên môn nhận nhiệm vụ, kỳ thực cũng là vì kiếm số lượng công đức này, chứ bọn hắn cũng chẳng thèm để tới khen thưởng của tiên môn. Bởi vì phần lớn đệ tử tiên môn đều có gia cảnh mười phần ưu đãi, còn có rất nhiều người xuất thân từ tu hành thế gia, tài nguyên phong phú, bình thường cũng không cần chút điểm tài nguyên ấy của tiên môn để tu hành, nên thứ có thể khiến cho bọn hắn để mắt tới chỉ có công đức! Tiên môn Công Đức Bảng mỗi tháng công bố một lần, chúng đệ tử tiên môn người người quan tâm. Trước kia Phương Nguyên mặc dù biết có một bảng danh sách như thế tồn tại, nhưng xưa nay không để ý, bởi vì hắn vốn không có công đức gì. "Vậy thì đi xem một chút cũng không sao!" Sau khi suy tính một phen, Phương Nguyên nhẹ gật đầu đáp ứng. "Đi thôi, ta dẫn ngươi đi!" Ngô Thanh cao hứng tiến lên, muốn bắt lấy cánh tay của Phương Nguyên. Phương Nguyên bất động thanh sắc lui một bước, khẽ thở dài: "Ngô sư tỷ, không cần khách khí như thế..." "Ai nha, ta đã gọi ngươi là Phương sư huynh, ngươi còn gọi ta là sư tỷ sao?" Ngô Thanh oán trách nhìn Phương Nguyên một chút, nói tiếp: "Lại nói, ngươi bình thường điệu thấp, mọi người ai cũng không biết bản lãnh của ngươi, nhưng lần này ngươi lập được đại công, sắp nổi tiếng trên Tiểu Trúc phong, về sau còn có ai to gan đến mức dám gọi ngươi một tiếng sư đệ?" "Cái này..." Phương Nguyên cũng cười khổ một tiếng, hắn cũng biết về quy tắc bất thành văn này trong tiên môn. Bọn hắn cùng nhau nhập tiên môn, không có tuần tự, tuổi tác cũng đều áng chừng nhau, bởi vậy bình thường đều gọi bậy là sư huynh sư muội, không có định số. Nhưng không bao lâu sau, bọn hắn cũng sẽ tự thành một định số, đó chính là cường giả vi tôn. Trong một đám người quen, người được gọi là sư huynh nhất định sẽ càng mạnh một chút, người lần đầu gặp gỡ không hiểu biết, gọi nhau là sư huynh cũng là một cách biểu thị sự tôn trọng... "Ha ha, thời gian ban bố Công Đức Bảng sắp đến, chúng ta mau đi qua đó đi!" Tiểu Kiều sư muội nhìn ra sự xấu hổ của Phương Nguyên nên cười lớn một tiếng rồi dẫn đường ở phía trước. Những người khác cũng liền nhanh chân chen chúc đi theo sau lưng Phương Nguyên. Đám bọn hắn đi về phía ngọn núi phía Tây của Tiểu Trúc phong, thu hút không ít cái nhìn chăm chú của mọi người. Mọi người đều biết danh hiệu "người rảnh rỗi" của Phương Nguyên, trước kia hắn độc lai độc vãng đã quen, còn đám đệ tử thuộc Thanh Phong Thi Xã thì đều có địa vị phi phàm trong tiên môn, mắt cao hơn đầu. Bây giờ mọi người thấy các nàng thế mà đều đi theo sau lưng Phương Nguyên, ẩn ẩn lấy hắn làm đầu thì đều cảm thấy hơi kinh ngạc từ tận đáy lòng. Trong lúc vô hình, bọn hắn cảm thấy Phương Nguyên nhiều hơn một chút ý vị sâu không lường được... "Không bao lâu sau sẽ tới Thăng Tiên thí luyện rồi a, đoán chừng vị trí đệ tử chân truyền cũng sẽ được định ra trong mấy tháng này!" "Chỉ sợ là không có đơn giản như vậy. Mấy vị trong Thanh Dương Tiểu Thất Tử, ngoài ra còn có mấy người nổi bật xuất hiện về sau kia đều khí thế hung hung a. Bất kể là tu vi, thực lực hay là bối cảnh thì cũng đều sâu không lường được. Bọn hắn đều nhất quyết đoạt được vị trí chân truyền này, sao có thể tuỳ tiện chắp tay nhường cho người khác. Nếu như ta đoán không lầm, Công Đức Bảng này nhất định sẽ còn diễn ra một trận long hổ chi tranh..." "Ha ha, đây là chắc chắn, mấy vị thiên kiêu tề kia đều tịnh tiến, khó phân cao thấp, muốn so đấu thì chỉ có thể đấu số lượng công đức!" "..." Khi đám người Phương Nguyên đi tới ngọn núi phía Tây của Tiểu Trúc phong, chỉ thấy ở trước một mặt vách đá bóng loáng, chúng đệ tử tiên môn ở phía đông một đám, ở phía tây một đám, đã tụ tập không ít người, đều riêng phần mình thấp giọng phàn đàm, nghị luận về việc xếp hạng trên bảng danh sách có khả năng sẽ xuất hiện biến hóa. Khi nhìn thấy đám người Phương Nguyên tới, cả đám đều có hơi kinh ngạc, ánh mắt cổ quái nhao nhao tránh ra một con đường, để cho Phương Nguyên đi tới phía trước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]