Phương Nguyên nghe ra được trong lời nói của hắn có hàm ý khác, nhịn không được nhíu mày lại: “Thành chủ có điều gì muốn chỉ điểm cho vãn bối sao?” 
Lữ Mai Am thấy được vẻ mặt lãnh đạm của Phương Nguyên, liền biết rõ kẻ này không dễ ứng phó, bèn trầm mặc một lúc lâu, cũng không thêm mắm thêm muối, kể lại toàn bộ những gì mà Ngô Thanh và các đệ tử tiên môn khác nói trên bữa tiệc, sau đó nói: 
“Ngươi cũng coi như là lão phu nhìn lớn lên, lão phu vẫn luôn xem ngươi là con cháu, chuyện giữa ngươi và Chu Thanh Việt hiền chất thực lòng nói ra ta cũng không tin, thế nhưng miệng lưỡi người đời cực kỳ đáng sợ. Nếu thật sự là ngươi đã làm gì có lỗi với Chu Thanh Việt hiền chất thì ngươi vẫn nên nhanh chóng đền bù cho hắn mới đúng...” 
“Bọn hắn đã nói như vậy sao?” 
Phương Nguyên nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống. 
Hắn thực sự không nghĩ tới, sau khi mình rời đi, đám người Kỳ Khiếu Phong lại dám ăn nói lung tung trước mặt mọi người như vậy! 
Lúc trước Chu Thanh Việt hãm hại mình không thành, chuyện xấu bị lộ ra, bị trục xuất khỏi tiên môn, chuyện này ở trong Tiểu Trúc phong có ai mà không biết chứ? 
Mà Thái Nhạc thành dù sao thì cũng là quê hương của mình, những người này đến nơi này lại dám tùy tiện nói bậy như thế, rốt cuộc là có ý đồ gì đây? 
Để chiếu cố mặt mũi cho Chu Thanh Việt? 
Chính mình không nói ra việc Chu Thanh Việt hãm hại mình ở trước mặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-kiep-chu/1735678/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.