Chương trước
Chương sau
Biên: nvm1997
“A, Tôn sư huynh, đến số tiền này mà huynh cũng vặt của bọn hắn à?”
Nhìn thấy Tôn quản sự đang đắc ý, Phương Nguyên cảm thấy dở khóc dở cười.
Lúc hắn cùng Chu Thanh Việt đánh cược, mặc dù mấy đệ tử tiên môn cũng dính líu vào nhưng hắn cũng chỉ muốn làm cho mấy tên này xấu hổ một chút. Phương Nguyên cũng chỉ lấy Linh thạch của Chu Thanh Việt chứ không định lấy cả tiền cược của bọn họ.
Không ngờ rằng, vị Tôn quản sự này lại nhiệt tình như vậy, thay mình vơ vét nốt số tiền cược kia mang về.
Nhưng điều này cũng làm hắn trầm mặc một hồi. Xem ra dù mình chưa bước vào Tiên môn nhưng đã kết cừu oán với không ít người.
“Ngu gì không cầm, toàn đồ tốt cả!”
Tôn quản sự hào hứng đem ba khối Linh thạch nhét vào tay Phương Nguyên, trên mặt hiển hiện vẻ đắc ý.
“Tôn quản sự…”
Phương Nguyên có chút kích động nói.
Tôn quản sự khoát tay, mang theo phong phạm đại hiệp trượng nghĩa nói: “Không cần cảm ơn ta!”
Phương Nguyên hơi chần chờ hỏi: “Ta chỉ muốn hỏi là… hình như đống Linh thạch này thiếu đi mấy khối so với thực tế?”
Tôn quản sự nghiêm mặt:
“Ngươi đang nghi ngờ ta à?”
Phương Nguyên im lặng, cũng không muốn tiếp tục dây dưa về vấn đề này.
Tất nhiên là hắn đoán ra được mấy khối Linh thạch thiếu hụt đã rơi vào túi ai. Dù sao đây cũng là tiền kiếm được ngoài dự kiến nên chênh lệch mấy khối cũng không có vấn đề gì. Vừa rồi hắn thắng được Chu Thanh Việt một khối Linh thạch, Tôn quản sự lại mang về thêm ba khối, thế là tổng cộng hiện tại hắn đang có bốn khối Linh thạch. Đây là một số lượng đáng kể rồi. Nên nhớ linh thạch là tài nguyên tu hành không thể thiếu của đệ tử tiên môn, nếu đem so sánh với mấy hạt Luyện Khí Đan cấp thấp mà đệ tử tạp dịch được phát thì linh thạch chắc chắn có thể giúp hắn tăng trưởng tu vi nhanh hơn nhiều.
Các đệ tử tạp dịch xung quanh thấy hai người cười hớn hở thì đều hâm mộ đỏ cả mắt. Ở thế tục, một khối linh thạch có thể đổi được trăm lượng hoàng kim, thế nên những gì mà Phương Nguyên vừa đạt được là một số tiền rất lớn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù có chút ghen tỵ nhưng bọn hắn cũng rất bội phục Phương Nguyên.
Từ trước đến giờ, đệ tử tạp dịch tu luyện luôn chậm chạp, thế mà Phương Nguyên dùng một tháng đã tu luyện đến Luyện khí tầng một viên mãn. Đây là tốc độ mà bọn hắn không thể tưởng tượng nổi. Trong ánh mắt đám tạp dịch này nhìn “con mọt sách” Phương Nguyên đã có thêm mấy phần kiêng kị.
Phương Nguyên tất nhiên cũng nhìn ra được các đệ tử tạp dịch này hâm mộ mình. Nghĩ ngợi một chút, hắn liền âm thầm tìm Tôn quản sự thương lượng, mượn vài lượng bạc để đi mua rượu ngon, thức ăn ngon chiêu đãi đám đệ tử tạp dịch. Dù sao hắn cũng không phải là con mọt sách chỉ biết cắm đầu vào học tập. Trái lại, hắn hiểu rõ đạo lý: làm người không thể ăn một mình.
Cũng trong ngày hôm đó, sau khi xong việc tại Tàng Kinh điện, Tôn quản sự liền dẫn mọi người đi nhậu. Bữa này do Phương Nguyên bao nên tất nhiên hắn phải tham dự, uống dăm ba chén rượu với mọi người, nhưng hắn thực sự không thích kiểu đàn đúm này nên kiếm cớ về sớm tu luyện.
“Ha ha, Phương sư đệ hôm nay uống rượu vui vẻ chứ?”
Vừa mới về đến căn nhà gỗ của mình, Phương Nguyên kinh ngạc nhìn thấy một người đang đứng đợi.
“Tống sư huynh?”
Hắn cau mày nhìn người này. Đây chính là Tống Khôi – một trong các bá chủ ngoại môn. Vừa rồi lúc uống rượu không thấy hắn hẳn là bởi vì kẻ này vốn ngang ngược, hay ức hiếp đồng môn nên không ai muốn mời hắn. Không ngờ hắn lại đứng chờ tại đây.
“Nhìn thấy ta hẳn Phương sư đệ kinh ngạc lắm?”
Tống Khôi vội đứng lên, xoa xoa râu, cười như không cười, hỏi:
“Kinh ngạc thì không đến mức, nhưng quả thật thấy Tống sư huynh ghé thăm, ta cảm giác hơi bất ngờ.”
Phương Nguyên ngồi xếp bằng trên giường, từ tốn nói.
“Cùng là đồng môn, cũng nên thường xuyên gặp gỡ.”
Tống Khuyết nghe vậy liền nở nụ cười, ánh mắt đảo đảo. Nhưng thấy Phương Nguyên không tiếp lời, hắn đợi không được liền nói tiếp:
“Mong sư đệ thứ cho ta mạo muội, thực ra ta có một số việc cần ngươi hỗ trợ. Ngươi cũng biết sư huynh ta ngày thường hay chơi bời ở trấn nhỏ dưới núi. Chẳng qua là gần đây hơi đen nên nợ nần chồng chất, chủ nợ thúc gắt quá, ta cũng không xoay đâu ra tiền. Nay nghe tin sư đệ kiếm được một khoản lớn, không biết có nguyện ý giúp sư huynh ta?”
Phương Nguyên cau mày nghĩ thầm: "Hóa ra là đến mượn tiền".
Ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng hắn lại đang cân nhắc xem có nên cho mượn hay không.
Tống Khôi thấy như thế, lại tưởng Phương Nguyên không muốn cho mượn. Dù mặt đang cười nhưng ánh mắt dần dần trở nên âm u.
“Ha ha, Phương sư đệ à…”
Hắn đang định thuyết phục mấy câu thì Phương Nguyên cắt lời: “Ta có thể cho huynh vay nhưng huynh phải đáp ứng mấy điều kiện.”
Tống Khôi bất ngờ, rồi chuyển thành vui mừng, cười nói: “Phương sư đệ khách khí, ngươi muốn ta giúp gì cứ nói.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.