Nhậm Trạch mặc dù hét lớn, nhưng xung quanh tiếng người ồn ào, trừ bỏ mấy người ở gần đó, gần như không ai nghe thấy.
Đồ Khánh cưỡi ngựa ở đằng trước phụ trách cảnh giới, theo bản năng quay đầu nhìn một cái, thấy Nhậm Trạch vẫy tay với đám người, hơi hơi nhướng mày, không nói lời nào quay trở về.
Ngoài Tống Lượng ở bên ngoài xe ngựa nhìn ngó lung tung, đáng tiếc trong dòng người chen chúc xô đẩy không nhìn ra Nhậm Trạch từ biệt ai, cộc lốc hỏi:
"Nương ngươi đến đưa ngươi à?”
Nhậm Trạch liều mạng nhìn lại mấy lần cuối cùng, thấy đám người Yên Loan thực sự chen đến bất động, lúc này mới lưu luyến lùi vào trong xe ngựa, cả người giống như không còn sức lực nhắm mắt lại, khẽ ừ một tiếng.
“Thật tốt.” Tống Lượng thản nhiên thở dài.
Nhậm Trạch theo bản năng mở to mắt, thấy trên mặt mãng hán toát ra thần sắc hâm mộ.
“Ngươi còn có nương,” Tống Lượng sờ sờ cái mũi, “Nương ta đã mất lúc ta bảy tuổi.”
Nhậm Trạch ngẩn ra, đáy lòng đột trút ra một loại cảm xúc bị phong ấn đã lâu, tùy ý trào ra.
Hắn nâng mắt nhìn màn xe không ngừng đung đưa, nụ cười như băng tuyết thanh tuyền, “Đúng vậy, ta còn có nương.”
Chỉ cần sống, vẫn còn có hy vọng.
Đi đường vào đông ở phương bắc thật sự không phải trải nghiệm thú vị, không có phong cảnh, không thể cưỡi ngựa. Cả đại đội nhân mã không thể nâng tốc độ.
Từ sớm đến tối, nép mình trên xe ngựa không có công năng giảm sóc, Yến Kiêu quả thực bội phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-huyen-lenh-tieu-ngo-tac/1117857/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.