Yến lão cha tuy nhất thời ngất đi, nhưng ngày thường giữ gìn sức khỏe, thân thể mười phần khoẻ mạnh, sau khi châm cứu, uống thuốc, bệnh trạng đã giảm bớt rất nhiều, nghe nói đích thân Tri phủ đại nhân muốn hỏi chuyện, không nói hai lời đã kêu người khiêng đến đây.
Cách lần gặp ngẫu nhiên trên cầu thời gian mới được nửa tháng, nhưng Yến lão cha đã tiều tụy đến mức tàn nhẫn, thoạt nhìn như già đi sáu bảy tuổi, có thể thấy được đã gặp đả kích to lớn.
Niệm tình hắn tuổi già sức yếu, lại mới gặp kiếp nạn, hai chân già nua còn có chút phát run, Bàng Mục đặc biệt cho phép hắn ngồi trả lời.
Yến lão cha chối từ, run rẩy nói tạ, vừa muốn mở miệng đã cảm thấy có một cỗ hỏa khí công tâm dâng lên, vội lấy ra viên thuốc do đại phu kê, ấn một viên xuống dưới lưỡi, lúc này mới chậm rãi thở đều.
“Việc này phải nói từ một năm trước,” hai tay Yến lão cha nắm chặt đặt trên đầu gối thở dài, “Khuyển tử bận việc làm ăn, ba tôn nhi đứa đã thành gia thì chăm lo nhà cửa, đứa cần đi học thì đi học, thảo dân một chữ cũng không biết, thật sự không biết nói chuyện, ở nhà cũng không có việc gì làm, nên cũng học người ngoài chơi chim, dần dần quen biết thêm một ít người, cuộc sống cũng có chút tư vị.”
Yến Kiêu sợ hắn không chịu đựng nổi, vội vàng cười nói: “Đây chẳng phải là phúc khí của ngài sao? Nhi tử có năng lực, con dâu hiếu thuận như vậy.
Quả nhiên sắc mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-huyen-lenh-tieu-ngo-tac/1117852/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.