“Phản bội, phản quốc?” Vương Thuận ngạc nhiên niệm theo một lần, biểu tình dại ra, trong lúc nhất thời không có cách nào tiếp thu một lượng lớn tin tức như vậy.
Cho đến nay, hắn chỉ cảm thấy tỷ tỷ bị kẻ phụ lòng giết chết, nhưng ai có thể nghĩ đến thù nhà bỗng nhiên trở thành nước hận, chuyện này đối với một thương nhân bình thường mà nói thật sự quá mức trầm trọng.
“Hắn sẽ?”
“Cả tộc Cao thị sẽ bị xử cực hình, bêu danh truyền lưu thiên cổ.”
Vương Thuận máy móc gật đầu, theo bản năng ngồi xuống ghế đá phía sau, hai tay chống đầu gối, đôi tay khẽ run, trong đầu kêu loạn.
Thật lâu sau, hắn mới ngẩng đầu nhìn Yến Kiêu trước mặt, “Tỷ của ta?”
Nàng sẽ không……
“Tỷ tỷ ngươi thật sự là nữ tử ta khiến bội phục nhất lúc bình sinh (từ lúc sinh ra cho đến nay).” Yến Kiêu nói, trong vẻ mặt bình tĩnh trung không có một tia qua loa.
Vương Mỹ không thẹn kỳ danh, sinh ra trong u ám, tâm hướng quang minh (tươi sáng),dù từ nhỏ đến lớn không nhận được nhiều thiện ý từ xung quanh, nhưng khi phát hiện nguy cơ, vẫn dứt khoát kiên quyết lựa chọn buông tay đánh cược một lần.
Thật ra, người thông tuệ giống như nàng, nếu có thể bất động thanh sắc (âm thầm, lặng lẽ) đuổi đệ đệ đi, trốn đi trước khi người Cao gia phát giác cũng không phải không có khả năng. Hơn nữa nàng ở Cao gia mấy năm, qua tay không ít sinh ý, không phải không biết chuyện lấy sức lực của chính bản thân mình để xoay chuyển thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-huyen-lenh-tieu-ngo-tac/1117850/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.