Chương trước
Chương sau
Ước chừng qua một canh giờ, thật vất vả mơ mơ màng màng ngủ, Yến Kiêu lại nghe thấy có người gõ cửa sổ, “Yến cô nương!”
Là tiếng của tiểu Lục, Yến Kiêu nửa ngủ nửa tỉnh sờ soạn đi qua, mới vừa mở cửa sổ, cả người yên lặng.
Ánh trăng sáng tỏ như nước, chiếu vào xuống dưới mặt tiểu Lục, trên mặt một mảnh trắng bệch, hợp lại cùng đầu tóc, góc áo hơi hơi đong đưa, cái gì cũng không giống người sống.
Trong nháy mắt ý thức Yến Kiêu trống rỗng, có khả năng qua một cái nháy mắt, cũng có khả năng là qua hồi lâu, nàng mới cảm giác được ngũ giác của mình giống như thuỷ triều xuống, nước biển một lần nữa từ bốn phương tám hướng chậm rãi vọt tới, lại một lần đoạt lại sự khống chế thân thể.
Nàng nháy mắt thanh tỉnh.
Yến Kiêu hữu khí vô lực thở dài, sờ sờ trái tim nhảy đến mất khống chế, vô cùng nghiêm túc hỏi hắn: “Đại nhân nhà ngươi có từng nghĩ tới việc đánh chết ngươi hay chưa?”
Người tập võ đều đi không bình thường như vậy sao?
Lần trước Bạch Ninh, một cô nương cũng hơn nửa đêm có cửa không đi, im ắng ghé vào ngoài cửa sổ phòng mình, an an tĩnh tĩnh hù chết người. Hiện tại tiểu Lục càng nhanh nhẹn hơn, dứt khoát như con dơi đảo ngược, này mẹ nó còn không phải là quỷ sống thắt cổ hiện thế sao? May mắn là mình thân kinh bách chiến lá gan lớn, bằng không lập tức biểu diễn chết tại chỗ cho các ngươi xem!
Tiểu Lục gãi gãi đầu, mơ hồ còn mang kiêu ngạo, “Hẳn là không có? Đại nhân còn thường xuyên khen ta có khả năng đấy!”
Mệt hắn bảo trì tư thế này, dưới tình huống như vậy, còn có thể tự nhiên như vậy.
Yến Kiêu cũng không có tâm tình cùng hắn tiếp tục thảo luận vấn đề này, nghĩ thầm may ngươi có khả năng, bằng không chỉ sợ hiện tại cỏ trên mộ phần ngươi đã cao 3 mét.
Thấy nàng không nói chuyện nữa, tiểu Lục mới lấy tờ giấy từ trên đùi con bồ câu đưa tới, “Bên kia có hồi âm.”
Yến Kiêu tinh thần rung lên, vội giơ tay dùng sức vỗ vỗ mặt mình, tiếng bạch bạch vô cùng thanh thúy vang lên, ở trong đêm đen truyền đi thật xa, tiểu Lục cũng cảm thấy quai hàm theo đau.
Người đối với người khác tàn nhẫn không khó, nhưng nếu đối với chính mình xuống tay cũng tàn nhẫn như vậy, chứng minh người này hàng thật giá thật tuyệt đối là người tàn nhẫn. Không lừa già dối trẻ.
Vì để có thể buộc vào trên đùi bồ câu, tờ giấy vô cùng nhỏ, nhưng Yến Kiêu vẫn thành công phân biệt được bút tích của hai người từ trên hai hàng chữ.
Một là Liêu Vô Hà: “Ngươi cũng thật biết tìm việc cho ta làm.” Yến Kiêu quả thực đều có thể tưởng tượng ra đối phương khi nhận được bồ câu đưa thư, trong lúc ngủ mơ bị người ta kéo dậy, mặt bất đắc dĩ rồi lại mang biểu tình dung túng.
Một hàng chữ khác là Bàng Mục, lời ít mà ý nhiều, quả thực vô cùng an ủi tức phụ tương lai: “Buông tay, vạn sự có ta.”
Yến Kiêu trong lòng ngọt ngào, cười mị mắt.
Tiểu Lục đột nhiên run lập cập, liên tiếp sờ cánh tay, cảm thấy mặt trên nổi lên một tầng da gà.
Chắc chắn là đại nhân nhà mình lại đang nói mấy lời cợt nhả không biết xấu hổ, nhìn cái điệu cười này, hắn cảm thấy ê răng!
“Biểu tình của ngươi hiện tại thật không tốt.” Yến Kiêu thật cẩn thận thu tờ giấy, đặt ở vị trí ngực vỗ vỗ, híp mắt cảnh cáo nói.
“Ta không có!” Tiểu Lục nghiêm túc nói.
Yến Kiêu vừa muốn bãi sự thật giảng đạo lý, tiểu Lục vừa đổi chiều đứng thẳng, bên cạnh lại xuất hiện thêm một con dơi khác, bóng dáng tiểu Bát vừa không thấy đâu, lại giống hệt tiểu Lục xuất hiện một cách quỷ mị, “Yến cô nương, vị Ngọc Dung tiểu thư bị người mang đi.”
Yến Kiêu: “……”
Cho nên các ngươi một người hai người, thật sự không dùng phương thức xuất hiện bình thường của nhân loại sao?
Thấy hai người bọn họ còn muốn tập bộ dáng này thành thói quen, Yến Kiêu cũng lười đến nói vấn đề này, chỉ là muốn hỏi kỹ.
“Ngọc Dung cô nương sau khi cùng ngài và Bạch cô nương tách ra, liền trở về phòng, từ lúc đấy lại không ra ngoài, đèn trong phòng cũng vẫn luôn sáng, giống như ở trong thư phòng làm chuyện gì đó. Vừa mới rồi, bên ngoài thôn trang có hai chiếc xe ngựa, có hai ma ma cường tráng xuống từ xe ngựa, lập tức đi đến hướng viện Ngọc Dung cô nương. Hai bên hình như nổi lên tranh chấp, sau đó Ngọc Dung cô nương đã bị hai ma ma mạnh mẽ áp lên xe ngựa đi rồi.”
Dừng một chút, lại bổ sung nói: “Ta đã nhìn rõ ràng, hai chân nàng đều cách mặt đất, khẳng định là bị mạnh mẽ mang đi.”
Yến Kiêu không biết nên khóc hay cười vẫy vẫy tay, “Loại chi tiết này không cần phải nói.”
Cùng lúc đó, trong lòng nàng lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ hỏng rồi, khẳng định là rút dây động rừng.
Ngọc Dung cái gì cũng chưa nói ra đã bị người ta mang đi, mắt thấy chính là nhân chứng vật chứng không còn! Nhưng phải làm thế nào cho phải?
Hoặc là nàng ta một chút tin tức cũng không nói, thà làm kẻ ngốc chẳng hay biết gì, mừng rỡ tự tại; hoặc là một hơi nói xong, như liệt hỏa cháy lan ra đồng cỏ nhanh chóng giải quyết án kiện, giải tỏa canh cánh trong lòng.
Như bây giờ nói ba phần, giấu bảy phần, thực sự khiến người không vội không được.
Trước mắt có thể trông cậy vào, sợ rằng chỉ có Liêu tiên sinh bên kia, xem có thể tra ra cái gì hay không.
“Ai bị mang đi?”
Đồng dạng Yến Kiêu, Bạch Ninh ngủ không yên ổn rốt cuộc bị đánh thức, đầu tóc rối tung từ cửa sổ cách vách thò đầu ra, còn buồn ngủ hỏi.
Không thể không nói, sự quỷ mị còn đánh bại tiểu Lục tiểu Bát, nếu ba kẻ như vậy cùng ghé đầu vào nhau, vậy thì đêm khuya sẽ phi thường kích thích……
Yến Kiêu thống khổ che lại mặt, làm cho tiểu Lục tiểu Bát hoảng sợ, kết quả hai người thuận thế lẻn lên trên xà nhà, dù sao thà rằng bày ra tư thái đầu trộm đuôi cướp, cũng kiên quyết không làm người bình thường.
Yến Kiêu mặt đầy tuyệt vọng quyết định từ bỏ, lời ít ý nhiều đem tình huống vừa nãy kể lại, Bạch Ninh cũng nháy mắt không còn buồn ngủ, lập tức vỗ cửa sổ nhảy dựng lên, “Cái này sao được? Hắn đem người đi, chúng ta đi đâu hỏi? Bằng không ta phái người đi cướp lại, tiện thể trói bọn chúng lại, coi như là thuận nước đẩy thuyền?”
Yến Kiêu khiếp sợ với suy nghĩ của nàng, đồng thời muốn nói câu"thuận nước đẩy thuyền" này không nên dùng như vậy.
Nàng nhìn lên trên xà nhà, thấy mặt tiểu Lục, tiểu Bát vẻ mặt nóng lòng muốn thử, càng cảm thấy những người này có phải bị nhiễm đen rồi hay không? Bằng không như thế nào lại thuần thục như vậy, tập mãi thành thói quen?
Nàng sợ mấy người này không kìm nén được, thật sự đi bắt cóc tống tiền, đem chuyện này nháo đến không có cách nào giải quyết xong việc, vội vàng khuyên can nói: “Này, không được làm vậy! Chúng ta ban ngày vừa mới gặp nàng, sau đó nửa đêm bọn họ dẫn người đi, như vậy, nếu chúng ta nửa đêm lại đem người giấu đi, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết chuyện này bất thường. Không được không được, tuyệt đối không được!”
Hơn nữa chuyện này bọn họ không biết rõ nội tình, tùy tiện hành sự, nguy hiểm quá lớn. Nếu là thực sự có án mạng thì tốt, nhưng vạn nhất là các nàng suy đoán sai, ầm ĩ như vậy, ngày sau nên làm như thế nào? Ngọc Dung, rốt cuộc cũng là thiên kim tri châu!
“Cho dù hoài nghi chúng ta thì có sao, không có chứng cứ không phải xong rồi sao?” Bạch Ninh đúng lý hợp tình nói.
Yến Kiêu trầm mặc một lát, đối diện nàng làm động tác kéo khóa miệng.
Muội muội, ngươi nên câm miệng đi!
Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, nàng như ma xui quỷ cảm nhận được sự bất lực của Liêu Vô Hà khi đối diện Bàng Mục, chua xót cùng mệt mỏi.
Như con ngựa hoang sẵn sàng thoát cương!
Làm khó thần tượng ngần ấy năm bị tra tấn, đầu tóc đen nhánh lại vẫn nồng đậm nhu thuận như vậy, thật là thiên phú dị bẩm……
“Người nọ là đi đâu vậy?” Thu phục Bạch Ninh xong, Yến Kiêu quay đầu hỏi tiểu Bát, thanh âm có chút khàn khàn.
“Ta trước đó báo tin về nha môn, bên kia phái người đi theo.” Tiểu Bát đáp.
Yến Kiêu nhẹ nhàng thở ra, vừa lòng gật gật đầu, thầm nghĩ còn không phải là máy thăm dò di động sao?
Nhưng nàng đột nhiên ý thức được một vấn đề khác, “Không phải chỉ có hai người các ngươi sao? Lại có người từ đâu ra?”
Cho rằng mình chỉ mang theo hai bảo tiêu, sau lại có thêm điện thoại di động, hiện giờ xem ra? Quả thực là có vô hạn thứ mà nàng chưa được mở rộng tầm mắt!
Tiểu Lục tiểu Bát liếc nhau, vô cùng ăn ý lựa chọn cười hắc hắc giả ngu.
Yến Kiêu hừ hừ vài tiếng, tay chân nhanh chóng hoạt động, thầm nghĩ lúc trở về, cần phải hung hăng véo tai hắn vài vòng, bắt Bàng Mục không được nghĩ đến chuyện theo dõi nàng nữa!
Trong vòng một ngày ngắn ngủi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, Yến Kiêu cùng mọi người không chỉ cơm ăn không ngon, hiện giờ ngủ cũng không ngủ được. Sau khi thương nghị xong mọi chuyện, chân trời phía đông mơ hồ nổi lên ánh sáng. Hai người miễn cưỡng chợp mắt một lát, thời điểm tỉnh dậy mặt trời cũng đã lên cao, mặt đều lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, một tiểu nha đầu lạ mặt dẫn người đem đồ ăn mang lên bày ra một cái mâm lớn.
Yến Kiêu coi như không có việc gì hỏi: “Cô nương nhà các ngươi dậy chưa? Chúng ta chuẩn bị đi rồi, ta muốn nói câu từ biệt với nàng?”
Tiểu nha đầu kia thanh thúy đáp: “Thật không phải, đêm hôm qua phu nhân đột phát bệnh tim, đau đớn khó nhịn, cho nên đã có xe ngựa suốt đêm đem cô nương trở về. Bất quá cô nương trước khi đi đã dặn, bảo bọn nô tỳ hầu hạ hai vị cô nương thật tốt, lần này tới không tận hứng, ngày sau nếu có cơ hội, tất nhiên bồi thường gấp bội.”
Yến Kiêu cùng Bạch Ninh liếc nhau, thấy được trong mắt nhau là bất đắc dĩ.
Những người này lấy cớ cũng bần cùng như thế sao? Lúc cần thì lấy cớ thân thể không khoẻ tới cho có lệ, sao biết không phải nguyền rủa? Hy vọng ngày sau lúc thân thể các ngươi thật sự không khoẻ thì đừng khóc……
Yến Kiêu trong lòng khẽ nhúc nhích, mặt không đổi sắc hỏi: “Hôm qua ta không nhìn thấy ngươi, ngươi là nha đầu ở đâu? Làm khó ngươi lanh lợi, công đạo rõ ràng như vậy.”
Tiểu nha đầu cười nói: “Nô tỳ là người ở phòng bếp lớn, hai vị cô nương thân phận cao quý, tự nhiên chưa thấy qua nô tỳ.”
Yến Kiêu gật đầu, không nói nữa, nhưng trong lòng lại đã khẳng định.
Gia đình giàu có quy củ nghiêm ngặt, chuyện của chủ tử càng không thể tùy tiện nghị luận. Nếu quả nhiên là Tống phu nhân nửa đêm đột phát bệnh tim, gấp đến mức phải đưa Ngọc Dung về nhà, thử hỏi một tiểu nha đầu ở phòng bếp lớn sao có thể biết kỹ càng tỉ mỉ như thế?
Mặc dù Ngọc Dung thực sự có dặn dò, bên người còn rất nhiều nha hoàn khác, nhà này cũng không đến mức trong một đêm nghèo túng đến mức phải kêu nha đầu phòng bếp đi truyền lời?
“Lần trước gặp mặt, nhìn Tống phu nhân thân thể vẫn rất khỏe mạnh, không nghĩ đến lại có bệnh như vậy.” Bạch Ninh thổn thức nói, “Chúng ta cùng tiểu thư nhà ngươi hiện giờ cũng coi như bằng hữu, nếu biết phu nhân bị bệnh, gần ngay trước mắt, sao có thể không tự mình tới cửa thăm hỏi?”
Tiểu nha đầu kia sửng sốt, “Này, chuyện này nô tỳ thật sự không làm chủ được.”
Khi nói chuyện, quản gia bên ngoài tự mình lại đây, nghe xong tính toán của Bạch Ninh, tươi cười bất biến nói: “Làm phiền hai vị cô nương nhớ mong, kỳ thật bệnh tim của phu nhân là bệnh cũ, người ngoài không hiểu được thôi. Thật sự trong nhà của chúng ta đại cô nương hiếu thuận nhất, vừa nghe nói vậy liền gấp đến độ khó lường, suốt đêm trở về, cũng không quên chào hỏi hai vị cô nương. Nếu nói đi thăm, lại cũng không cần, qua mấy ngày tự nhiên tốt, bằng không truyền ra ngoài, mọi người lại nói phu nhân nhà của chúng ta khinh cuồng, phải để hai vị cô nương đến nhà hỏi thăm.”
Yến Kiêu kêu một tiếng, lại chỉ vào bàn thức ăn phong phú nói: “Làm khó nàng đi gấp như vậy, còn an bài chu đáo cho chúng ta, thật khiến chúng ta băn khoăn.”
Quản gia mặt cười làm lành, hơi hơi cúi cúi người, “Cô nương nhà của chúng ta cũng nói, người thỉnh hai vị cô nương tới, lại không thể tận hứng, trong lòng băn khoăn. Nếu đến cơm cũng ăn không thoải mái, thật sự không còn mặt mũi tái kiến.”
Lời này nghe không chê vào đâu được, đáng tiếc Yến Kiêu cùng Bạch Ninh vừa nghe liền biết hắn nói dối.
Cái khác không nói, ít nhất bữa cơm này tuyệt đối không phải do Ngọc Dung an bài.
Ngọc Dung là cô nương tâm tư tỉ mỉ, lúc trước đưa thiệp đã hỏi qua loại đồ ăn các nàng không thích, Bạch Ninh rõ ràng đã nói qua không thích mùi gừng cay, nhưng buổi sáng hôm nay, cháo thịt nạc lại có gừng băm!
Nói cách khác, lúc Ngọc Dung đi thập phần vội vàng, cái gì cũng không kịp lưu lại, cho nên chuyện này có người đứng ra lo liệu. Đồng thời cũng phản ánh ra một chuyện khác: Đầu bếp cũng bị xử lý.
Hơn nữa hôm nay nha đầu đưa cơm nha tới đây, cũng không phải nha đầu ngày hôm qua các nàng thấy.
Nói cách khác, rất có khả năng tất cả hạ nhân ngày hôm qua đều đã bị thay đổi.
Ngọc Dung mới lộ ra một chút manh mối, đã khiến bọn họ gióng trống khua chiêng như vậy, có thể thấy được là thực sự khẩn trương, không khỏi khiến Yến Kiêu càng thêm tò mò, trong đó giấu ẩn tình như thế nào?
Hiện tại nàng ước gì có thêm đôi cánh để bay trở về Tuấn Ninh phủ, hỏi xem Liêu Vô Hà đã tra được tư liệu gì rồi.
Nhìn thì nhiệt tình hiếu khách, nhưng thật ra là giám thị, quản gia vô cùng kiên trì bồi các nàng dùng cơm sáng, lại tự mình tiễn họ ra khỏi thôn trang.
Sau đó bọn họ đi ra ngoài thời điểm, mơ hồ thấy những cái đó người hầu bước đi vội vàng, còn có người đầy mặt nôn nóng cùng quản gia chào hỏi, hiển nhiên là có chuyện muốn bẩm báo, nhưng thấy đồng hành Yến Kiêu cùng Bạch Ninh sau lại chần chờ.
Bạch Ninh thoải mái hào phóng hỏi: “Xảy ra chuyện gì, sáng tinh mơ đã sốt ruột hoảng hốt, nếu có cái gì chúng ta có thể giúp, chỉ cần mở miệng.”
Hôm qua đã được triển lãm tính cách sáng sủa, thẳng tính, nói chuyện không kiêng nể gì của nàng, hiện tại thấy nàng nói ra câu nói như vậy, không ai lên tiếng, càng nghe càng thấy kì lạ.
Quản gia trừng mắt nhìn người tới một cái, ý bảo hắn trước tiên chờ ở một bên, lại nói với các nàng, thở dài: “Theo lý thuyết việc xấu trong nhà không nên để người ngoài biết, nhưng cô nương đã hỏi, tiểu nhân cũng không gạt. Trong phòng cô nương nhà chúng ta có tiểu nha đầu tay chân không sạch sẽ, trộm đồ vật, thừa dịp cô nương không có ở nhà, làm ra việc bất chính? Hạ nhân không quy củ, nháo ra chuyện gièm pha này, thật sự là làm bẩn lỗ tai hai vị cô nương.”
Yến Kiê không đợi Bạch Ninh mở miệng, vô cùng ăn ý nói tiếp: “Gióng trống khua chiêng như vậy, nàng ta khẳng định là trộm đồ vật vô cùng quý trọng?”
Nhìn tư thế hận không thể đào ba thước đất này, nếu không trộm ngọc tỷ truyền quốc thực xin lỗi các ngươi!
Quản gia thuận thế gật đầu “Còn không phải sao, bằng không cũng không đến mức khiến hai vị cô nương chướng mắt.”
Đến tột cùng mất cái gì, hắn hoặc là không muốn nói, hoặc là là không thể nói để bị chê.
Hai bên lại thất thần nói hai câu, Yến Kiêu cùng Bạch Ninh thấy không hỏi ra tin tức hữu dụng gì, cũng cưỡi ngựa rời đi.
Mới vừa ra thôn trang, Yến Kiêu nói với tiểu Bát, “Kêu người nhất định phải tìm được nha đầu kia!”
Nàng đột nhiên liền có trực giác, nha đầu bị bôi nhọ trộm đồ vật rất có thể chính là manh mối để phá án kiện lần này.
Một đoàn người ngựa không ngừng đi đến hướng phủ thành.
Lúc đi nhàn nhã, trở về lại vội vàng, Yến Kiêu lấy thẻ bài bên eo ra, quyết định sử dụng đặc quyền, định vượt người vào thành.
Tết Trung Thu càng gần, người xếp hàng vào thành cũng càng nhiều, Yến Kiêu đang suy nghĩ nên đi đường nào cho nhanh, đột nhiên thấy một trận rối loạn phía trước, một giọng nữ sắc nhọn già nua đột ngột từ mặt đất vọng lên, nháy mắt cắt qua phía chân trời: “Ngươi lang băm này, hại kim tôn ta rồi! Muốn mạng người mà, thật sự là không sống nổi!”
Trời hanh vật khô, vốn là khiến người phiền lòng, giọng nói này càng chói tai, dù cách xa như vậy, Yến Kiêu vẫn cảm thấy huyệt Thái Dương hai bên thình thịch nhảy lên, không dám tưởng tượng người ở gần chỗ kia sẽ như thế nào.
Không biết là ai lại nói gì đó, trước tiên là cứng lại, sau lại loạn thành một đoàn, giống như gà mái đẻ trứng, quang quác kêu to hết đợt này đến đợt khác, người vây xem như nước biển đong đưa lên, nhanh chóng khuếch tán chạy ra ngoài. Hiển nhiên trong vòng trung tâm khai chiến, phi thường kịch liệt, cho nên các bá tánh lưu lại chiến trường có chút không đủ sức……
Bên kia bá tánh hơn trăm người, nhiễu loạn lên rất khó khống chế, rất dễ phát sinh việc mọi người dẫm đạp lên nhau, sáu nha dịch thủ thành đều qua đi giữ gìn trật tự, Yến Kiêu cầm thẻ bài giơ nửa ngày, cũng không biết nên tìm ai.
“Yến cô nương!” Đang trong lúc mờ mịt, vẫn là lão người quen Dương Vượng mắt sắc, từ xa đã nhìn thấy đám người cưỡi ngựa cùng thẻ bài trong tay nàng, lập tức thi triển công phu, từ trong đám người đi qua đây.
Ánh mắt Yến Kiêu nhìn về phía hắn như hàng vạn ngôi sao tỏa sáng, ngữ khí hấp tấp nói: “Chúng ta có việc gấp, muốn lập tức vào thành!”
Năng lực làm việc của Dương Vượng không thể nghi ngờ, lập tức gật đầu, lại gọi mấy thủ vệ, cả hai thị vệ của Bạch Ninh cùng tiểu Lục tiểu Bát cùng nhau mở đường, nháy mắt tạo ra một lối nhỏ!
Yến Kiêu hướng hắn ôm quyền, lại bảo thủ vệ kiểm tra thẻ bài, cũng xuất phát từ bản năng hỏi: “Bên kia làm sao vậy?”
Thủ vệ xác nhận xong, trả lại thẻ bài cho nàng, bất đắc dĩ nói: “Hắc Long các ở bên kia chữa bệnh từ thiện nửa tháng, vừa rồi có lão thái thái lại đây nháo, nói con dâu nàng uống thuốc của Lữ đại phu kê xong, mất đi đứa bé trong bụng! Cho nên nháo thành như vậy?”
Hắc Long các? Lữ đại phu?
Yến Kiêu hậu tri hậu giác nhớ tới, người ở trong đám đông bị nháo kia, chính là đại phu lần trước gặp ở ngoài thành chữa bệnh từ thiện?
Khoảng cách bên này cách chiến trường vô cùng gần, nàng nín thở ngưng thần nghe một chút, đúng vào lúc này có một tiếng quát lớn xuyên qua đám người:
“Ta phi! Ngươi ngốc, nhi tử ngươi càng vụng về như lợn, cứ như vậy mà còn muốn kim tôn cái gì? Ngày sau cũng giống như con ngươi đi gây tai họa cho khuê nữ nhà người khác!”
Yến Kiêu: “……”
Ách, mặc dù là bà ta nháo, nhưng vị Lữ đại phu này không biết ăn cái gì mà nói không biết mệt……
Nàng quay đầu lại, thấy Bạch Ninh đồng dạng mặt đầy chấn động, hiển nhiên cho dù Bạch đại tiểu thư kiến thức rộng rãi, cũng chưa thấy qua kiểu đại phu như này.
Yến Kiêu dở khóc dở cười nói với thủ vệ: “Chúng ta quay về nha môn, thuận đường giúp các ngươi báo án.”
Bá tánh nhiều như vậy, những người này như lấy trứng chọi đá, chỗ nào còn người đi báo án?
Thủ vệ vừa nghe, quả nhiên đại hỉ.
Đoàn người nhanh như chớp chạy về Tuấn Ninh phủ nha, giao ngựa, hỏi thăm vị trí Bàng Mục, sau hai, ba bước vọt tới phòng hồ sơ, vừa mới vào cửa, thấy Liêu Vô Hà đầu tóc tán loạn, quần áo trên người lại nhăn bèo nhèo, trên bàn cùng trên mặt đất chất đầy hồ sơ cơ hồ bao phủ cả người hắn, đâu còn thấy bóng dáng, phong thái ngày xưa.
Yến Kiêu là người khởi xướng, vừa vào cửa, Liêu Vô Hà liếc mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân nhìn một lượt, cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ đều hóa thành một câu, “Ngươi là nhìn ta nhàn rỗi khó chịu sao? Cũng thật biết tìm việc cho ta!”
Không đề cập đến nhân số rộng, hồ sơ nhiều, chỉ là khoảng thời gian ước chừng trước sau một năm, nàng còn chỉ ra phương hướng lớn như vậy……
Yến Kiêu vội vàng lộ ra mỉm cười lấy lòng.
Liêu Vô Hà trực tiếp khiến nàng mất đi không khí vui vẻ, lắc lắc quần áo lỏng lẻo trên người cùng đầu tóc lộn xộn nhưng vẫn mang phong phạm thời Ngụy Tấn, một bên hướng Bàng Mục buồn bã nói: “Nhìn thấy chưa? Dám nhờ ta giúp đỡ, còn cười như kẻ ngốc chắc chắn không có người thứ hai.”
Yến Kiêu: “……”
Từ từ, nói gì?!
Tiên sinh, ngài độc miệng như vậy, Đổng phu nhân có biết không?
Bàng Mục nhịn cười tiến lên, giơ tay xoa đầu tóc nàng vì cưỡi ngựa vội vàng mà rối tung, đem bàn tay lạnh cong của nàng sưởi ấm “Vội vàng như vậy, trước ngồi xuống lấy hơi đã.”
“Ai nha, quên mất chính sự!” Yến Kiêu nháy mắt hoàn hồn, “Vừa nãy, lúc chúng ta vào thành gặp phải vụ ẩu đả cãi nhau, Hắc Long các chữa bệnh từ thiện ở cửa thành phía tây. Theo hiện trường thủ vệ kể, là một lão thái thái nói con dâu nhà mình đang mang thai sau khi dùng thuốc dưỡng thai do Lữ đại phu kê nên sinh non, hai bên đánh nhau rồi, ngài mau phái người đi nhìn xem.”
Bàng Mục vừa nghe, hung hăng đem nàng ôm vào trong ngực, dùng sức hôn hôn trán vài cái, ngửi được hương vị quen thuộc, nháy mắt cảm thấy vắng vẻ suốt hai ngày nay đã vơi bớt đi, “Ta lập tức quay lại.”
Dứt lời, lúc này mới sải bước đi ra bên ngoài.
Yến Kiêu vui tươi hớn hở gật đầu, lại nhìn vài lần, sau mới xoay người lại, đối diện hai gương mặt chế nhạo của Liêu Vô Hà cùng Bạch Ninh.
“Không cần nhìn, nhìn nữa tròng mắt sắp rơi ra ngoài rồi.”
Liêu Vô Hà lắc đầu, ngữ khí phức tạp nói: “Như thế xem ra, đáng lẽ lúc trước ngươi không nên ra ngoài thành dự tiệc.”
Không đi sẽ không phát hiện chuyện của toàn gia Ngọc Dung, lúc trở về cũng không gặp phải vụ việc ở cửa thành……
Yến Kiêu rất ủy khuất, “Tiên sinh ngài sao lại như vậy? Án tử đều là tồn tại khách quan, ta chỉ là”
“Ngươi chỉ là có một đôi mắt rất giỏi phát hiện án tử.” Lời này nàng đã nói quá nhiều, Liêu Vô Hà cùng Bạch Ninh đọc làu làu.
Yến Kiêu hừ hừ vài tiếng, như điên chạy tới hỗ trợ, kết quả thấy chén trà đặc đen xì trong tay Liêu Vô Hà.
Loại trà này trừ bỏ có tác dụng nâng cao tinh thần cũng không có tác dụng khác.
Nàng thật cẩn thận nhìn đôi mắt tràn đầy tơ máu của đối phương, đau lòng lại chột dạ, “Làm tiên sinh bị liên luỵ.”
Liêu Vô Hà dùng ánh mắt cưng chiều của vị trưởng bối nhìn nàng, giơ tay gõ trồng hồ sơ, “Có công phu nói chuyện, còn không bằng giúp ta nhìn hồ sơ.”
Yến Kiêu gật đầu như mổ thóc, “Được được. Hiện tại chưa phát hiện ra cái gì sao?”
Hiển nhiên vì thức đêm mà ảnh hưởng đến tốc độ phản ứng của Liêu Vô Hà, hắn chần chờ một lúc mới nói: “Bởi vì tin tức về thân phận nữ quyến vẫn chưa ghi chép ở hồ sơ, ta lại đi chọn lọc sổ hổ tịch để tìm hiểu, lúc này mới tìm, chỉ là chậm rất nhiều. Ngươi nói mấy nhà kia đã tìm đến, chỉ là bổn gia, phân gia không ít, còn chưa kịp xác minh rõ ràng.”
“Ta cùng tiểu Bạch làm cái này!” Yến Kiêu lập tức nói.
Liêu Vô Hà thuận thế đẩy chồng sách trên bàn nước cao gần bằng người qua, “Đều ở chỗ này.”
Bạch Ninh nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, đột nhiên muốn buông tay.
Nhiều như vậy? Đến khi nào mới xem xong!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.