Vừa nghe đến giờ ngủ trưa, Eaton tức thì phấn chấn, hắn vội vàng ngước cặp mắt to tròn đầy chờ mong nhìn Diệp Tiếu nói, “Thầy ơi, thầy ngủ cùng em được không?” Ôi cái mặt kia mới manh làm sao.
Cái câu ‘ngủ cùng em’ này mà là của một người đàn ông nói với Diệp Tiếu, chắc chắn nghe sẽ ái muội vô cùng, lại còn có tí dâm tà, thực ra thì trong lòng Eaton quả đúng đang không ngừng YY, hắn ấp ủ rất rất nhiều suy nghĩ ‘tà ác’ trong đầu.
Nhưng trong mắt Diệp Tiếu, đây là manh a! Cái vẻ mặt tội nghiệp tủi thân này đã chọt đúng nơi mềm mại nhất trong tim Diệp Tiếu mất rồi.
“Đương nhiên, sao thầy có thể để tiểu Eaton của chúng ta ngủ một mình được.” Diệp Tiếu cảm thấy trẻ con là phải được yêu thương dỗ dành, một đứa bé còn nhỏ như vậy đã phải tới một hoàn cảnh quá xa lạ chắc chắn sẽ rất bất an, cậu phải an ủi vỗ về nhóc thật tốt, nếu không phải vì giọng ca hơi í ẹ thì cậu đã chuẩn bị ru một khúc rồi!
“Ôm một cái.” Eaton chớp chớp mắt to ngập nước, hắn hy vọng Diệp Tiếu bế mình về ký túc xá để có thể nhân cơ hội tiếp xúc thân mật với Diệp Tiếu, ngoài ra, còn một nguyên nhân nữa chính là hắn không đi nhanh được, chân đã ngắn ngủn chậm chạp thì chớ, lại còn béo, mới đi tí đã thở hổn hà hổn hển!
Thân thể như vầy, đối mặt với mỹ nhân Diệp Tiếu, hắn chỉ có thể nhìn chứ chả làm được gì, đúng là không ra cái qué
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hoc-yeu-quai/202646/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.