Chín giờ sáng, Diệp Tiếu đang ngồi trong phòng giáo viên chờ sứ giả Ma giới thì nhận được điện thoại của Bạch Văn. 
“Alo?” Diệp Tiếu không hiểu Bạch Văn gọi cho cậu giờ này làm gì. 
“Cậu ra cổng trường đi, có người tới đón.” Bạch Văn có vẻ bất đắc dĩ. “Bọn họ không tìm được trường nên nhờ tôi liên hệ giúp.” 
Diệp Tiếu hắc tuyến. Lúc trước đọc thư cậu đã biết bọn họ không ổn, nào ngờ ngay đến trường học cũng không tìm được! 
“Đến rồi sao? Đến rồi sao?” Eaton vểnh tai nghe, tha thiết chân thành nhìn Diệp Tiếu. “Mau mau! Chúng ta mau đi thôi Tiếu Tiếu!” 
“Ừ ừ ừ.” Diệp Tiếu đứng dậy chỉnh lại trang phục, xác nhận không có vấn đề gì liền lấy thảm bọc Eaton lại, một tay bế hắn một tay xách vali xuất phát. 
Trong vali không chỉ có quần áo, các nhu yếu phẩm và máy ảnh, mà còn có đầy ắp những món quà nho nhỏ dành tặng bố mẹ Eaton. 
Hôm nay, Hồ Đa Đa cũng thay một bộ quần áo mới đi theo bọn họ, hắn được mời nên đi cùng luôn cho tiện. 
Đến cổng trường, Diệp Tiếu lại càng hắc tuyến. Bạch Văn và Tất Phong đứng trước cổng, bên cạnh là ba cậu bé dễ thương có đôi mắt tròn tròn, chiều cao tương đương trẻ con tầm bảy, tám tuổi, mặc áo tay ngắn, quần thụng ống túm tới gối, mái tóc đỏ rực như lửa. Ba đứa trẻ giống nhau như đúc, có vẻ là sinh ba, mắt lóe sáng nhìn về phía Diệp Tiếu. 
Tuy nhiên, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là quả xe bí ngô to đùng đằng sau họ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hoc-yeu-quai/1310279/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.