Eaton thế này không phải là trở về thời tiền giải phóng, hắn xoẹt cái vèo nhảy về xã hội nguyên thủy luôn rồi! 
Chẳng bao lâu nữa, các khách xem của suất chiếu sau sẽ đến, Diệp Tiếu ngó ngó thấy không có ai, liền vội vàng lấy đồ ăn KFC bỏ hết vào một túi, hai túi còn lại thì chồng vào nhau để che Eaton. 
Đành vậy thôi, ngoài việc bỏ Eaton vào túi nilon thì Diệp Tiếu không nghĩ được cách nào khác, cả cục thịt bự chà bá như vầy, không thể nhét vô túi áo túi quần được. 
Đã thế, Eaton còn lấp lóe ánh vàng, hào quang vạn trượng! Đi dưới ánh đèn còn đỡ, chứ ra ngoài thì nổi bật cạp quần luôn, bởi vì bây giờ trời đang tối thui thùi lùi. 
“Em cố nhịn một chút.” Diệp Tiếu nhìn bộ quần áo rơi tả tơi dưới gầm ghế của Eaton. Hắn biến về nguyên hình rồi nên không mặc được nữa. “Thầy sẽ lấy cái này che lên người em, em im lặng đừng nói gì, cũng đừng nhúc nhích, không sẽ bị người khác phát hiện.” 
Nói xong, Diệp Tiếu ôm Eaton lên để “Đóng gói” hắn. Phải công nhận là nặng, hơn mười cân chứ đùa. Cậu đúng là rất muốn nhìn ngắm rồng trong truyền thuyết thật kỹ, nhưng giờ không kịp nữa, cứ nhét vô túi lát về xem sau. 
“Tiếu Tiếu ~” Nước mắt Eaton rơi như dòng suối chảy, sao hắn khổ thế không biết, không thể ngờ hắn lại có ngày bị nhét vô túi nilon xách đi, còn đâu tôn nghiêm của một vương tử nữa? 
“Đừng nói nữa, ngoan.” Diệp Tiếu mặc kệ Eaton thút thít sụt sùi, cậu lót quần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hoc-yeu-quai/1310255/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.