Chương này có thể gọi là: “Ước mơ vươn tới một ngôi sao ヘ(= ̄∇ ̄)ノ” or “Làm sao không khó d=(´▽`)=b” 
…. 
Phong Sở muốn đến trường ngay bây giờ, Diệp Tiếu sao mà chịu. 
“Ừm…Nhưng hôm nay là cuối tuần, trường được nghỉ.” Đám yêu quái trong trường sao có thể tùy tiện gặp người khác, họ mới đi học được một tuần, đã biết cái gì đâu, không cẩn thận sẽ lộ ra ngay. Diệp Tiếu hoảng loạn. 
“Chính là vì ngày nghỉ mới tốt đấy, bình thường còn phải đi học, ảnh hưởng tới việc học của người ta tôi cũng ngại lắm.” Phong Sở xua tay tỏ vẻ mình là một người cực kì săn sóc, cực kì biết suy nghĩ cho người khác. 
Diệp Trạch vùi đầu ăn cơm, khả năng nói hươu nói vượn của Phong Sở lại tăng, trong từ điển của anh còn từ ‘ngượng ngùng’ à?! 
“Nhưng mà…Nhưng mà học sinh cũng phải được nghỉ ngơi chứ.” Diệp Tiếu ấp úng. 
“Chuyện thế này vốn dĩ phải nói lúc bọn họ nghỉ ngơi, không thể chiếm dụng thời gian học tập của bọn họ được đúng không? Bọn họ ở ngay trường học, chúng tôi tới tận nơi gặp là ổn không phải sao.” Phong Sở thấy cơ hội kiếm tiền, sao có thể dễ dàng bỏ qua. 
Cái tên này trong mắt chỉ có tiền, nói với gã cũng vô ích, Diệp Tiếu quay đầu nhìn Diệp Trạch, “Anh, anh thấy thế nào? Hai người bận rộn, thường xuyên không ở trong nước, không cần tìm kiếm tài năng khắp nơi như thế đúng không.” 
“Công ty cũng muốn đào tạo người mới, đi nhiều nơi tìm kiếm cũng tốt lắm.” Diệp Trạch ủng hộ Phong Sở, anh không chỉ là nghệ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hoc-yeu-quai/1310199/chuong-34-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.