Anh Hưng anh bị làm sao vậy? Mở mắt ra thì thấy bé Ngọc nhìn mặt em nó hốt hoảng lắm, thấy tội ghê.
- Trời ơi sao máu me không vầy nè?
- Sao em quay lại vậy? Nãy chạy về luôn rồi mà.hì hì, nhìn em nó hoảng quá mình làm mặt giỡn giỡn chơi.
- Em tính chạy về luôn rồi, mà nghĩ bình thường anh không có cộc cằn vậy, với lúc chạm lưng anh em thấy cợm cợm. Con bé này tính ra cũng tinh ý gớm nhỉ.
- Anh cởi áo ra để em lau cho.
Thôi kệ em gái mà, cởi ra cho nó lau máu dùm, tại giờ cũng còn đau mình quá, cởi áo quay lưng về phía em nó.
- Anh làm gì mà người bầm tím, với bị thương tùm lum vậy?
- Anh bị tụi kia nó đánh, mà chắc giải quyết xong rồi em.
Thế là em nó lau máu cho mình, chắc thấy có thuốc với bông băng sẵn em nó biết mình đi bác sĩ rồi, giờ mới nhớ lấy điện thoại ra xem, thì thấy hết pin, cấm sạc khởi động thì thấy 1 loạt tin nhắn với gọi nhỡ từ dì Xuân, bé Ngọc, với thằng Lâm, mới mở điện thoại lên:
- Móa, làm cái quần gì không bắt máy? Còn sống không?
- Mới bị chó cắn, chưa chết được.
- Điện mày không được, tao tính điện thoại cho ba mày xin địa chỉ mảy dưới đó rồi, mày có sao không?
- Không sao vẫn khỏe. Á đau. Nghe mình nói vậy con bé Ngọc cố ý lau mạnh hay gì đó, nhìn mình lườm lườm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hoc-la-gi-inspired-by-a-true-story/3194363/quyen-1-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.