Tôi thức dậy, đánh răng, ăn sáng mọi thứ vẫn cứ lặp đi lặp lại như một thói quen, một đêm dài, cảm giác mình đang chạy rồi lại vô tình vấp ngã, rơi tự do vô tình tỉnh giấc trong đêm….
Còn 2 ngày nữa nhập học, tôi không thề nào cứ để đây, theo dõi em trong vô vọng thế này, tôi cần một ai đó hiểu rõ em như tôi, hơn ai khác tôi biết có lẽ chỉ có mỗi thằng Hùng rõ ràng cái gì đang xảy ra.
Một quán café, một cuộc điện thoại vậy là đủ cho một cuộc nói chuyện, khi nhận được cuộc gọi của tôi thằng Hùng chắc cũng khá bất ngờ.
- Lần thứ hai tao và mày gặp riêng nhỉ. Ngón trỏ của tôi gõ nhè nhẹ lên tay cầm của chiếc ghế gỗ, một thói quen cố hữu khi suy nghĩ và đợi chờ một cái gì đó.
- Mày xuống đây thăm Tâm à. Thằng Hùng nhìn tôi có vẻ dò xét.
- À không chỉ là tạt ngang qua thôi. Tao vừa đi du lịch về. Tôi nhìn nó dửng dưng, áp chế những cảm xúc dằn xé trong lòng.
- Mày láo vừa thôi Hưng. Vậy thì tại sao cái người đầu tiên mày gặp là tao. Nó nhìn mình nở một nụ cười, nụ cười giễu cợt.
- Lâu nay mày có gặp Tâm không? Mình hỏi.
Nó nhìn lên trần nhà, hai mắt nhíu ra vẻ nghĩ ngợi rồi nói giọng thách thức:
- Tao có gặp thì sao, liên quan gì tới mày, mày có quyền gì mà cấm tao.
- À, tao tưởng mày đã chấp nhận thất bại rồi chứ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hoc-la-gi-inspired-by-a-true-story/3194166/quyen-1-chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.