- Ăn cháo hả? Tay mình lướt trên cái bàn phím laptop trả lời tin nhắn của Trâm.
- Nhã lấy xe đi chơi với Vũ mất rồi, tối tự dưng đói bụng thèm ăn cháo quá.
Cái con Nhã này vô tâm thật chứ, bạn đang bệnh mà lại đi chơi cho được. Nhưng mà… gặp Trâm lúc này có tiện không… mà thôi người ta là con gái không nghĩ gì thì mày lo lắng làm cái gì.
Thay vội chiếc áo sơ mi, mặc thêm một chiếc áo len màu xám, khi đi chơi vào buổi tối dù trời có lạnh hay không tôi đều đem theo áo khoác, nhớ nhé có thể cô gái ngồi sau lưng bạn có thể run lên khe khẽ vì một cơn gió lạnh vô tình nào đấy lướt qua. Tuy nhiên có những lúc Hưng tính không bằng Trâm tính.
Trâm đứng đó nơi gốc bàng quen thuộc, đã có lần tôi hỏi Trâm sao cứ đứng hoài mỗi chỗ này, cô nàng lắc đầu rồi lại lặng thinh,trong lòng của tôi tồn tại một thắc mắc, tại sao mỗi lần hẹn gặp tôi đều đứng đúng chỗ này, dù nó cách khá xa nhà trọ của Trâm gần 20 bước chân (xa ghê chưa),và cũng không biết từ bao giờ hình ảnh cô gái đứng đợi dưới gốc cây bàng đã in sâu vào trong tâm trí kí ức của tôi, về những năm tháng đầu tiên đại học.
- Hưng lạnh hả? Con trai gì mà.
- Ơ không, mà sao bị bệnh mà sao không mặc áo ấm vào.
- Bây giờ đã hết lạnh rồi chàng ơi…umm
Như phát hiện ra mình vừa lỡ miệng gọi nhầm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hoc-la-gi-inspired-by-a-true-story/3194149/quyen-2-chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.