Thập hoàng tử há miệng thở một hồi, xoa xoa mồ hôi trên trán, thổn thức lên tiếng, “Hài nhi đã không sao rồi, mẫu thân, là vị tiên nữ tỷ tỷ này đã cứu con.”
Vương phu nhân lúc này mới tỉ mỉ đánh giá bạch y nữ tử trước mắt, chợt bừng tỉnh ngộ, “Cô nương chính là người được Hoàng thượng đích thân ban thưởng - Sở hoàn dư? Vừa rồi hài nhi của ta…”
Sở Lăng Thường nhẹ nhàng gật đầu, thấy sắc mặt Vương phu nhân vẫn đầy lo lắng liền lên tiếng trấn an, “Thập hoàng tử đã không sao rồi, vừa rồi dân nữ đã giúp hoàng tử khơi thông đốc mạnh bị ngưng trệ làm cản trở chức năng gan, phu nhân chỉ cần nhờ ngự y kê mấy loại dược liệu giúp lưu thông máu là được rồi.”
“Được, được, đa tạ Sở cô nương.” Vương phu nhân tuy nghe vậy nhưng nét lo lắng trên gương mặt vẫn chưa hoàn toàn tan đi. Bà vẫn rất lo cho sự an nguy của con mình. Ngày hôm nay đột nhiên phát sinh chuyện quái lạ như vậy, người làm mẫu thân như bà sao có thể không ưu sầu đây?
Sở Lăng Thường đứng dậy, lại quan sát thần tình của thập hoàng tử lần nữa. Mà thập hoàng tử cũng chăm chú nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn của nàng, tuổi tác ít ỏi của cậu ta có chút không phù hợp với khí chất trên người.
“Ai a, Sở hoàn dư, thì ra cô ở đây. Chúng ta phải nhanh lên mới được, gặp Thanh Tụ cô nương rồi cô còn phải tới Trường Lạc cung yết kiến Thái hậu nương nương.” Nói dứt lời, thái giám quay đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hoan-du-cho-ta-khuynh-that-giang-san/4486/quyen-2-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.