Chương trước
Chương sau
Mặt trời vừa lặn, một trận tuyết lớn lại lập tức trút xuống. Thanh Tụ vừa muốn đóng cửa điện lại thì đã bị một lực mạnh đẩy ra khiến cho nha đầu này thiếu chút nửa ngả ngửa ra sau. Nhìn thấy rõ mặt người vừa tới, Thanh Tụ không vui cau mày.

Gương mặt Ổ Giai cũng lộ rõ vẻ khó chịu, hừ lạnh cất tiếng, “Thật đúng là đồ nô tài không biết điều, thấy bản quận chúa lại dám không hành lễ.”

Thanh Tụ cùng Ổ Giai mấy năm nay cũng đã gây lộn không ít lần bởi Ổ Giai cứ hai, ba ngày lại tìm tới gây phiền toái. Lúc đầu, Sở Lăng Thường cũng tự mình ứng phó nhưng về sau nàng cũng mặc kệ cô ta. Ngược lại, Thanh Tụ rất thích ra mặt thay nàng, mỗi lần đều cùng Ổ Giai cãi tới mồ hôi đầm đìa mới cảm thấy vui vẻ.

“Tiểu quận chúa, Thanh Tụ ta cũng đâu phải lần đầu tiên gặp cô mà không hành lễ? Lại tới gây chuyện sao?” Thanh Tụ thực sự không hề sợ Ổ Giai chút nào. Nếu không phải thái tử nể tình bằng hữu xưa với cha cô ta thì đã bỏ cô ta ở lại vương phủ rồi. Nhưng mấy năm nay cô ta chẳng những không cảm kích, ngược lại còn tỏ ra quá quắt hơn.

Ổ Giai cũng không muốn đấu khẩu với Thanh Tụ nên quay người hướng về phía Kiêu Long điện đi thẳng tới.

“Này, ai cho cô vào đó?” Thanh Tụ lập tức chạy tới chắn trước mặt cô ta, “Đây là tẩm cung của thái tử cùng thái tử phi, cô muốn làm gì?”

“Ta tới tìm hoàng thúc, ngươi quản được sao? Tránh ra!” Ổ Giai không chút khách khí đẩy Thanh Tụ ra khiến bọn nha hoàn theo sau cũng phải biến sắc mặt vì cảm thấy tình hình không ổn.

“Ta không tránh!” Thanh Tụ dứt khoát đứng chắn trước cửa điện không cho Ổ Giai vào, còn lớn tiếng nói, “Muốn tìm thái tử điện hạ? Thời gian này thái tử sẽ không về tẩm cung đâu. Ổ Giai, sao cô lại không biết xấu hổ đến vậy. Một cô nương mà xông vào tẩm cung của nam nhân như vậy coi sao được? Chuyện này nếu truyền ra ngoài thì còn ai dám lấy cô nữa.”

“Nô tài chết tiệt, ngươi câm miệng cho ta! Ngươi có tư cách gì mà dám ở đây dạy dỗ ta? Sở Lăng Thường đâu? Ngươi kêu cô ta cút ra đây cho ta?” Ổ Giai bị chọc tức, lớn tiếng quát lại.

Thanh Tụ vẫn cực kỳ thờ ơ. Chủ tử của nha đầu này là đương kim thái tử phi, chẳng những được thái tử sủng ái mà ngay cả Thiền Vu Quân Thần cũng nể nang vài phần. Hơn nữa, sư huynh Dạ Nhai Tích còn là mưu sỹ của Thiền Vu, cho nên một quận chúa nho nhỏ này Thanh Tụ đương nhiên không coi vào đâu. Quan trọng hơn là, mấy năm nay Ổ Giai liên tục gây náo loạn khiến Thiền Vu nhức đầu không ít lần, nên cho dù cô ta muốn kiện cáo gì cũng chẳng ai tin.

Bước vài bước xuống thềm, cố tình huých vào vai Ổ Giai một cái, Thanh Tụ nở nụ cười quỷ dị, “Ta chính là nô tài chết bầm, ta cũng không câm miệng. Cô muốn tìm tiểu thư nhà ta, rất xin lỗi, tiểu thư nhà ta bây giờ không rảnh đề gặp cô.”

Ổ Giai bị Thanh Tụ huých vào vai, tức giận hét lên rồi lập tức vươn tay định cào vào mặt Thanh Tụ nhưng lại bị nha đầu này nhanh mắt túm được cổ tay. Thanh Tụ cũng không phải là người dễ bắt nạt, liền nhìn Ổ Giai cười lạnh, “Cô tưởng rằng ta giống như Đông Hà, Xuân Mai, dễ bị bắt nạt đến vậy sao? Ổ Giai, ta cho cô biết, ta là Thanh Tụ chứ không phải là hai nha đầu bên cạnh Nam Hoa công chúa. Cô muốn khi dễ tiểu thư nhà ta? Không có cửa đâu? Dựa vào một mình cô thì chỉ cần Thanh Tụ ta vừa ra tay, cô lập tức sẽ biến thành một đống thịt nhão. Cô tin hay không?”

“Ngươi….ngươi dám phạm thượng? Phản rồi…”

“Ta phạm thượng thì sao? Nơi này là Hung Nô, không có nhiều quy tắc như hoàng cung Đại Hán. Theo ta thấy thì Thiền Vu Quân Thân cũng là người rất sáng suốt, mỗi lần đều là cô chủ động tới tận cửa gây chuyện, ta bảo vệ tiểu thư thì sẽ có lỗi sao? Cho dù chuyện này tới tai Thiền Vu thì cô cũng là người chịu thiệt thôi. Ổ Giai quận chúa, ta cảnh cáo cô, ở Hung Nô này, ta chỉ nghe lệnh của tiểu thư nhà ta cùng sư huynh Dạ Nhai Tích, những người khác muốn lấy thân phận cao quý gì đó tới áp bức ta đều vô ích. Cô hôm nay muốn tới tìm tiểu thư nhà ta gây phiền toái? Được! Cô đánh thắng ta trước đã.” Thanh Tụ trước giờ vẫn luôn có tài ăn nói, gây gổ lại càng không thành vấn đề. Chuyện nha đầu này thích làm nhất mỗi ngày chính là đấu võ mồm, cho nên chỉ mới nói có một hồi đã khiến Ổ Giai tức đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, toàn thân phát run lên.

“Ta…ta đánh chết ngươi…” Ổ Giai rốt cục không chịu nổi, vươn tay ra hung hăng túm lấy Thanh Tụ.

Thanh Tụ đương nhiên cũng không chịu yếu thế, cũng không hề tránh né mà trực tiếp nghênh chiến. Hai nữ nhân đánh nhau lúc đầu còn chưa quá đà, nhưng càng về sau, quyền cước bắt đầu loạn lên, rồi sau đó dứt khoát sử dụng đến những động tác đánh nhau thường thấy của nữ nhân như nắm tóc, kéo y phục, đến cuối cùng cả hai cùng lăn trên nền tuyết. Ổ Giai túm tóc Thanh Tụ, còn Thanh Tụ thì cắn tai Ổ Giai, hai bên đều hung hăng không chịu buông tay.

Bọn cung nữ ở một bên thấy đánh nhau to như vậy, chưa kịp vào điện báo với thái tử phi thì đúng lúc này, Hách Liên Ngự Thuấn đã trở lại, đi theo sau là Hổ Mạc. Hai người họ rõ ràng là mới từ giáo trường trở về, trên người còn mặc chiến giáp. Vừa muốn đi vào trong thì lại thấy một màn trước mắt này, trong lúc nhất thời chưa kịp có phản ứng thì hai nữ nhân đang điên cuồng đánh nhau kia đã lăn đến trước mặt họ.

“Ta đánh chết ngươi, nha đầu ti tiện!” Ổ Giai hét lên.

“Là ta đánh chết cô mới đúng, xú quận chúa!” Thanh Tụ cũng không chút yếu thế.

Đám cung nữ sợ đến choáng váng, rối rít quỳ xuống trước mặt Hách Liên Ngự Thuấn thỉnh an, tất cả đều đang run lẩy bẩy.

Hết thảy mọi người đều cực kỳ tĩnh lặng, chỉ có hai nha đầu kia vẫn đang liều mạng đánh nhau, dường như sự trở lại của bất kỳ ai cũng không chút quan trọng đối với họ.

Hách Liên Ngự Thuấn cuối cùng cũng nhìn rõ hai người đang lăn lộn trên tuyết là ai, tức giận gầm lên, “Dừng tay!”

Hổ Mạc cũng vội vàng tiến lên, vốn là người cao lớn vạm vỡ nên khí lực của Hổ Mạc cực lớn, chỉ dùng một tay đã tách được Thanh Tụ và Ổ Giai ra. Tóc của Thanh Tụ bị kéo xổ tung ra, khóe miệng còn chảy máu. Ổ Giai thì còn thảm hại hơn, mặc dù tóc cô ta đã bện lại nên không bị rối bù nhưng vành tai bị cắn đến chảy máu, một bên mắt tím đen, y phục thì xộc xệch hết cả.

Bị Hổ Mạc ngăn lại, cô ta đương nhiên không phục, lại muốn vươn tay ra đánh Thanh Tụ tiếp.

Thanh Tụ cũng chỉ lớn hơn Ổ Giai có vài tuổi, đương nhiên cũng có tính trẻ con, thấy Ổ Giai định đánh mình thì cũng nâng tay lên đánh lại.

Hổ Mạc thấy vậy, lại kéo không được hai người họ ra, dưới tình thế cấp bách liền xoay người ôm chầm lấy Thanh Tụ. “Móng vuốt” của Thanh Tụ cũng theo đó mà chụp xuống gáy Hổ Mạc khiến nơi đó lập tức lưu lại mấy vết cào tứa máu.

Trong lúc nhất thời, Thanh Tụ cũng cảm thấy mơ hồ, còn không biết đã xảy ra chuyện gì thì lại nghe thấy giọng nói không vui của Hách Liên Ngự Thuấn lạnh lẽo vang lên, “Ổ Giai, náo loạn đã đủ chưa?”

Lúc này Ổ Giai mới dừng lại, nha hoàn bên cạnh vội vàng tiến lên đỡ cô ta. Thấy Hách Liên Ngự Thuấn, Ổ Giai liền khóc òa lên, nhào vào ngực hắn, “Hoàng thúc, bây giờ ngay cả một người hầu cũng dám khi dễ ta.”

Thanh Tụ cũng được Hổ Mạc đỡ dậy, không vui nhìn chằm chằm ác nhân đang cáo trạng mình kia, tức đến nỗi phùng má lên, nhưng không nói gì.

Hách Liên Ngự Thuấn nhìn rõ ràng hết thảy, đưa tay kéo Ổ Giai sang một bên, giọng nói tràn ngập sự khó chịu, “Ngươi tới đây làm gì?”

“Ta…ta tới tìm hoàng thúc, ta đã rất lâu không gặp hoàng thúc rồi.” Ổ Giai khóc thút thít, lại chỉ về phía Thanh Tụ, “Nha đầu chết tiệt kia không cho ta vào, còn mở miệng mắng ta, đánh ta…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.